Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 70 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Trở lại hoa viên, Phó Dung thu tới không thiếu ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.



Phó Dung có thể tưởng tượng ra mình chật vật, đặc biệt là chật vật của nàng lại một lần rơi vào trong mắt An vương, đổi đầu sỏ gây nên, Phó Dung chắc chắn phi thường bực tức, nhưng hoàn khố đó là Ngô Bạch Khởi a, là muội phu tốt đời trước của nàng, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, đều là người một nhà, Phó Dung sao có thể động khí?



Đương nhiên, cho dù là giả khí, Ngô Bạch Khởi làm hại nàng mất mặt trước mặt mọi người, tương lai hắn muốn cưới muội muội, đừng hòng nàng giúp hắn nói một câu lời hay.



"Tỷ tỷ cười cái gì?" Phó Tuyên nghi hoặc nhìn tỷ tỷ, luôn cảm thấy tỷ tỷ hôm nay có chút khác thường.



Phó Dung ngó nhìn muội muội nhu thuận, nghĩ tới nàng túm lấy Ngô Bạch Khởi đánh, càng thêm thu không được cười, nhỏ giọng hỏi nàng: "Tuyên Tuyên không phải hay nhắc lễ nghi quy củ nhất sao? Hôm nay sao ra tay đánh người, không sợ bị người khác nhìn thấy, hiểu lầm cô nương nhà chúng ta đều là tính tình đanh đá?"



Nàng trêu ghẹo, Phó Tuyên lại không có nửa điểm xấu hổ ngượng ngùng, lạnh mặt nói: "Ai nguyện ý hiểu lầm liền hiểu lầm, ta cũng không thể nhìn tỷ tỷ bị người khi dễ." Ngôn hành cử chỉ muốn phù hợp lễ nghĩa, nhưng cũng muốn phân trường hợp, nếu nàng vì dáng vẻ lựa chọn giống những người khác mỉm cười đứng ngoài xem, tính tỷ muội cái gì.



Đơn đơn giản giản một câu, Phó Dung đỏ đôi mắt, nắm lấy tay muội muội nói: "Đều là ta không tốt, nếu như lá gan ta lớn chút, ta..."



"Phó tam cô nương."



Có người gọi nàng, Phó Dung đình chỉ câu chuyện, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy quận chúa Lý Hoa Dung được một đám quý nữ vây quanh đứng ở cách đó không xa, Từ Tịch đi theo bên người còn có vài cô nương nhà huân quý khác.



Phó Dung vội vàng đứng lên, cố làm ra vẻ không hiểu hỏi: "Quận chúa tìm ta?"



Lý Hoa Dung điểm điểm, đi tới bên người Phó Dung, áy náy bồi tội: "Hôm nay đại gia lại đây chúc thọ tổ mẫu ta, chúng ta thân làm chủ, vốn nên khắp nơi chiếu ứng chu đáo, không ngờ nhất thời bất cẩn, để Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ quấy rầy nhã hứng các tỷ muội, Tam cô nương Lục cô nương càng là chịu khổ rất nhiều, Hoa Dung thật sự xấu hổ, đặc biệt đến xin lỗi, mong hai vị cô nương tha thứ."



Nàng đường đường quận chúa, thái độ thành khẩn như thế, đã là lễ ngộ cực lớn, Phó Dung vội nói: "Quận chúa nói quá lời, lỗi của người khác, quận chúa cần gì tự trách? Không cần đem việc này để ở trong lòng."



Vừa mới dứt lời, Từ Tịch hừ lạnh một tiếng.



Phó Dung liền giống như không nghe thấy vậy, tươi cười không thay đổi.



Lý Hoa Dung cũng phảng phất như không nghe thấy, mời đám người Phó Dung đi trong lương đình ngồi.



Đám người Phó Dung không có lý do cự tuyệt, cùng đi tới đó, bất quá nói chuyện với nhau chốc lát, Phó Dung phát hiện Lý Hoa Dung chỉ là làm đúng chức trách chủ nhà mà thôi, đối với tỷ muội các nàng cũng không phải là thật lòng thích, mặt mày mang theo nhàn nhạt xem thường.



Phó Dung nhìn ra được, Lý Hoa Dung cũng không có ý định che giấu phản cảm, nhưng nàng không giống Tề Trúc giả vờ giả vịt, cũng không giống Từ Tịch biểu hiện toàn bộ không vui phiền chán ở trên mặt. Trong khách sáo mang theo lạnh nhạt, lạnh nhạt thì lại không quên lễ nghi, không hổ là quận chúa xuất thân tôn quý.



Phó Dung cũng không kỳ vọng được mọi người thích, cho nên thái độ Lý Hoa Dung như vậy, nàng cũng không căm tức. Đời trước nàng đến kinh thành thì Lý Hoa Dung sớm làm vương phi Ngũ hoàng tử Thành vương, thẳng đến chết Phó Dung cũng không giao tiếp cùng nàng, chỉ nghe nói phụ tử Thành vương chịu khổ bỏ mạng, Lý Hoa Dung thân làm Thành vương phi, dưới nỗi đau mất chồng mất con như cũ gặp biến không sợ hãi, xử lý Thành vương phủ ngay ngắn rõ ràng, khí thế vương phi không có nửa điểm giảm bớt.



Phó Dung vẫn là rất khâm phục cô nương này.



Dựa vào cái gì trượng phu chết rồi nữ nhân phải tìm cái chết, chẳng sợ không thể tái giá, cũng muốn sống thật tốt, chính mình vốn là dạng thế nào, như cũ vẫn là dạng thế nấy. Cung biến sau, Thái Tử các vương gia đều chết rồi, trong các vương phi, sống được tốt nhất có thể diện nhất, chính là Thành vương phi Lý Hoa Dung.



Nhìn như nói chuyện vui vẻ thì bên Vĩnh Ninh công chúa phái người tới mời: "Quận chúa, yến hội muốn bắt đầu, phu nhân mời các cô nương đi qua."
Có lẽ Ngô Bạch Khởi khi dễ người thật sự chỉ là tiểu sai, hắn khinh bạc nàng nhưng là sai lầm lớn, ít nhất nàng biểu hiện ra ngoài là như vậy.



Khác thường như thế, tất nhiên có nguyên nhân.



Từ Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiểu cô nương, đột nhiên nhớ tới bên hồ cảnh tượng Phó Dung sắp trốn không thoát phẫn nộ kêu.



Nàng trực tiếp kêu tên họ Ngô Bạch Khởi, hơn nữa giọng điệu nàng, dường như cùng Ngô Bạch Khởi phi thường quen thuộc, như là giận dỗi uy hiếp.



"Ngươi trước kia thấy qua Ngô Bạch Khởi?" Từ Tấn nhẹ nhàng hỏi.



Phó Dung vốn cho rằng Từ Tấn muốn cúi đầu hôn nàng, nào tưởng hắn hỏi như vậy, biết người này ngờ vực nặng, ngay cả nàng nói với An vương một câu đều nghi kị, lập tức phủ nhận nói: "Chưa từng thấy a, lúc hắn vừa đi tới bên người có người gọi tên hắn, ta liền nhớ kỹ, hừ, đáng tiếc tên này rất hay."



Ngô Khởi, Bạch Khởi đều là đại tài trong lịch sử, tới phiên Ngô Bạch Khởi, liền biến thành một cái hoàn khố.



"Đã không nhận biết, ngươi liền không cần lo, trước khi các ngươi hồi Ký Châu, tin cáo phó của hắn liền sẽ truyền tới." Từ Tấn lạnh lùng nói.



Tim Phó Dung suýt nữa dừng, Từ Tấn cánh tay nắm chặt: "Ngươi muốn giết hắn?"



"Phải." Từ Tấn kéo ra tay nàng, vòng qua nàng tiếp tục đi về phía trước.



Hắn vẫn phái người theo dõi Phó Dung, có thể xác định Phó Dung chưa từng thấy qua Ngô Bạch Khởi, cũng không cho rằng Phó Dung có thể vào lúc kinh hãi lưu ý tên Ngô Bạch Khởi, cho dù có thể, nàng quan tâm Ngô Bạch Khởi cũng quá mức. Bởi vì bị hắn khi dễ, Phó Dung có thể nhẫn tâm cắn đầu lưỡi của mình, cho dù là giả, cũng đủ thấy nàng đối với hắn hận, nhưng nàng thế nhưng vì biện hộ Ngô Bạch Khởi đã hại nàng mất mặt mà tha thứ hắn, hắn nhận thức Phó Dung, có thiện lương như vậy?



Nàng một chút cũng không thiện lương, nàng làm vậy, chỉ có thể thuyết minh Ngô Bạch Khởi đối với nàng phi thường quan trọng.



Quan trọng như thế nào?



Một người chưa từng thấy qua, sao có thể quan trọng?



Trừ phi, nàng cũng biết, Ngô Bạch Khởi sẽ là muội phu nàng.



Từ Tấn lặng lẽ cười, hắn thật sự chưa hề nghĩ tới nàng giống hắn, là sống lại một lần nữa. Bởi vì ý niệm kia quá kinh thiên, bởi vì nàng, mỗi lời nói hành động một cái nhăn mày một nụ cười, đều hồn nhiên thiên thành như vậy, hệt như thiếu nữ chân chính.



Nhưng mà, đêm nay đột nhiên nhảy ra suy đoán hoang đường, lại vừa vặn có thể giải thích tất cả dị thường Ký Châu bên kia, như nàng không có tự mình cạy bỏ nốt đậu, như nàng thần không biết quỷ không hay giúp tỷ tỷ đổi tỷ phu, như nàng khám phá Tề Trúc hãm hại, như nàng không có lại nhìn trúng Từ Yến, cũng nhiều lần cự tuyệt hắn tình ý...



"Ngươi chờ một chút!"



Eo bị người ôm chặt lấy từ phía sau, Từ Tấn hít thở thật sâu: "Muốn ngăn ta, liền cho ta một lý do không thể giết hắn."



Hắn chỉ là suy đoán, không có chứng cớ chứng thực, hắn nghĩ lại cho nàng một cơ hội, lại cho nàng một cơ hội để nói thật.