Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 71 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Phó Dung không hiểu vì sao Từ Tấn thịnh nộ!



"Hắn chỉ lấy sâu bọ dọa ta, Tuyên Tuyên đã trả thù rồi, cần gì phải lấy

mạng?" Từ Tấn không chịu quay lại, Phó Dung đành ôm eo vòng ra trước mặt hắn, đẩy hắn đến chiếc bàn giữa phòng nhưng đẩy không động, Phó Dung

khổ não ngẩng đầu, ngơ ngác chống lại ánh mắt lạnh lùng của Từ Tấn.



Lần đầu tiên trong kiếp này, Từ Tấn nhìn nàng bằng ánh mắt đóng băng này.



Phó Dung cũng là lạt mềm buộc chặt, Từ Tấn mặt dày vô sỉ dỗ nàng cầu

nàng, nàng đã tin tưởng tha cho hắn, hiện tại Từ Tấn bày mặt lạnh, đầy

khí thế vương giả, Phó Dung lại yên lặng.



"Vương gia cho qua đi, ta biết người tốt với ta nhưng không nên so đo

với trẻ con?" Phó Dung chủ động dựa vào ngực Từ Tấn, ngẩng đầu cầu hắn,

lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu, môi nhẹ vểnh lên, thiên chân vô tà: "Sau

ngày người ta biết vương gia vì ta tức sùi bọt mép, chút chuyện nhỏ đã

giết người, ta sẽ bị nước miếng diềm chết!"



Từ Tấn cúi đầu nhìn nàng.



Nữ nhân này rất đẹp, đẹp tới mức làm toàn bộ tâm thần người ta bị mê

hoặc, rất khó dùng lý trí phán đoán thật giả, chưa kịp phân biệt đã bị

sóng mắt như nước bao phủ.



May mắn hắn đủ hiểu nàng, biết nàng giỏi nhất là gạt người.



Hắn khẽ vuốt mặt của nàng, muốn cười lại cười không nổi, thoáng buông

nhẹ ngữ khí: "Nàng nói có lý, là ta chuyện bé xé to nhưng vẫn phải phạt

một chút."



Phó Dung cầm tay hắn, tận lực làm bộ không quá để ý: "Vương gia định làm gì?"



Từ Tấn nghĩ một lúc: "Chặt một chân, từ nhỏ đã quen làm xằng làm bậy,

còn một chân sẽ không thể chung quanh làm ác, coi như là vì dân trừ

hại."



Phó Dung không muốn một muội phu què chân!



"Vương gia..."



"Nàng đừng nói nữa, ngủ sớm đi, ta còn việc muốn làm." Lòng Từ Tấn rất

loạn, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với nàng, hắn cần cẩn thận

ngẫm lại mỗi một tình cảnh hai người đã chung đụng trong suốt một năm

nay.



"Vương gia!" Phó Dung quay người đóng cửa lại, tựa vào ván cửa cầu hắn: "Chúng ta nghĩ biện pháp khác, gãy chân quá tàn nhẫn..."



“Sao nàng cứ che chở hắn?" Từ Tấn bỗng nâng cằm nàng lên: "Hắn có quan hệ gì với nàng, đáng giá để nàng nhiều lần cầu tình?"


Người vừa đi, Phó Dung lập tức chôn trong chăn cười rộ lên.



Tâm hoa nộ phóng.



Sau khi biết Từ Tấn khó chơi, nàng luôn băn khoăn làm sao để thoát khỏi hắn, giờ thì tốt rồi, Từ Tấn không cần nàng trước!



Mây đen phảng phất tan hết, Phó Dung mặc xiêm y, lấy ngọc bội và hộp

trân châu của Từ Tấn, nàng không hiếm lạ ngọc bội nhưng lại luyến tiếc

trân châu. Ngón tay vuốt ve Bát Bảo tinh cảo được khảm trên hộp trang

sức một hồi mới buông tha ý niệm trộm giấu vài viên, mang hai thứ ra

ngoài.



Nghĩ nếu giả vờ đáng thương, sợ Hứa gia trở về nói lại Từ Tấn lại mềm

lòng, Phó Dung cố ý bày ra mặt lạnh: "Ta cũng có câu nhờ ngươi nhắn dùm

vương gia. Hắn dây dưa ta trước, ta bất đắc dĩ không thể không thỏa

hiệp, nay đã thanh toán xong, hi vọng vương gia giữ lời, ngày sau đừng

đổi ý."



Hứa gia chảy ròng ròng mò hôi lạnh, cho hắn một nồi tim gấu mật báo

hắn cũng không dám truyền những lời này, cúi đầu: "Cô nương muốn chuyển

lời thì viết ra giấy, Hứa mỗ sẽ giao tận tay vương gia."



Phó Dung hơi mím môi, quay đầu: "Thôi, ngươi đi đi." Hứa gia không dám nói, nàng cũng không dám trực tiếp chống lại Từ Tấn.



Hứa gia ám chỉ khen tiểu cô nương thức thời, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.



Phó Dung ngẩng đầu, nhìn sao trên trời.



Từ Tấn cắt đứt với nàng, có lẽ sẽ không đối phó tiếp với Ngô Bạch Khởi?



Cả người thoải mái, Phó Dung đóng cửa về phòng.



Định tắt đèn, chợt nhớ ra.



Phó Dung phức tạp đi tới giá treo lồng chim, buồn bã nhìn tiểu vẹt ngủ say bên trong.



Hắn quên lấy Đoàn Đoàn?



Nhưng nàng thật không nỡ a, ngũ sắc trân châu dù đẹp cũng đều là vật

chết, tương lai có thể thấy lại, nhưng Đoàn Đoàn là vẹt hiếm, chưa hẳn

có thể gặp được.



Thôi, nếu Từ Tấn đến đòi, nàng sẽ trả lại, nếu hắn không cần, nàng sẽ dưỡng tiếp.



Trong lòng suy tính, Phó Dung tháo lồng chim đem lên giường, sủng ái nhìn viên cầu xanh lục, bất tri bất giác thiếp đi.