Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 87 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Có người ngoài chống lưng, Quan ca nhi ở tiền viện nhìn hồ ly một lúc lâu, cuối cùng bị Phó Phẩm Ngôn thưởng mai quay về, ôm trở về hậu viện.



Kỳ thật Quan ca nhi xem chưa chán, nhưng là phụ thân trừng hai mắt, hắn liền sợ, không dám lại chơi xấu.



Thấy trượng phu đem tiểu tinh nghịch trở lại, Kiều thị nhận lấy nhi tử đè vào trên đùi, nhắm ngay cái mông nhỏ của Quan ca nhi mặc quần bông

thật dày bàn tay ra sức đánh.



Quan ca nhi ngó nhìn Tam tỷ tỷ đối diện cười trộm, ngoan ngoãn nằm, không hề nhúc nhích.



"Về sau còn dám hay không dám không nghe lời nương?" Kiều thị là thật tức điên, cuối cùng đánh hai cái dùng chút khí lực.



Quan ca nhi mắt mang nước mắt gật đầu.



Kiều thị ghét bỏ mà đem hắn đặt tới bên cạnh: "Tìm linh hồ chơi đi thôi, nương không thích ngươi, cũng không ôm ngươi."



Quan ca nhi lần này sợ, khóc chui trong ngực mẫu thân, bị đẩy ra lại

tiếp tục chui, cuối cùng túm tay áo mẫu thân nằm sấp ở trong ngực Kiều

thị ngủ rồi.



Kiều thị lúc này mới cùng trượng phu nói chuyện nghiêm chỉnh: " thời điểm ngươi đi đón Quan ca nhi, điện hạ nói như thế nào?"



Phó Phẩm Ngôn cười nói: "Ngươi đừng đa tâm, ta nhìn điện hạ thực thích Quan ca nhi, trở về thì Quan ca nhi ôm điện hạ không chịu buông, có

thể thấy được cùng điện hạ chơi tới một lúc rồi." Nếu như Túc vương chỉ

là khách sáo, không đối với Quan ca nhi tốt như vậy, dỗ được Quan ca nhi luyến tiếc cùng hắn tách ra.



Kiều thị nhẹ một hơi: "Điện hạ thật là bình dị gần gũi."



Phó Phẩm Ngôn gật đầu phụ họa.



Bên kia Phó Dung một lòng loay hoay với cành mai vàng muội muội cắt trở về, mắt điếc tai ngơ.



Ngày kế đám người Từ Tấn từ sớm xuất phát, Phó Phẩm Ngôn nhìn xem bên ngoài trên đường tuyết đọng, nghĩ tới nhà mình một đống hành lý kia,

quyết định lại chờ hai ngày, đợi giữa quan lộ tuyết đọng tan được gần

hết mới đi.



May mắn kế tiếp vẫn đều là trong mặt trời chiếu sáng, 3 ngày sau, người một nhà đến kinh thành.



Trừ bỏ lão thái thái không ra cửa, Phó Phẩm Xuyên đem tiểu bối đại phòng, tam phòng đều gọi ra, cùng nhau tới cửa nghênh đón.



Náo nhiệt qua đi, Phó Phẩm Xuyên mời Phó Phẩm Ngôn tới thư phòng nói chuyện.



"Nhị đệ mấy năm nay vì dân tạo phúc, từng bước thăng chức, thật sự vi

huynh kính nể." Ngồi vào chỗ phía sau, Phó Phẩm Xuyên thành tâm khen,

"Lần này Hoàng Thượng Triệu nhị đệ vào kinh, chắc là cảm thấy Nhị đệ ở

bên ngoài tôi luyện tốt, chuẩn bị trọng dụng Nhị đệ, ngươi nhưng muốn

dụng tâm hầu việc, đừng cô phụ Hoàng Thượng mong đợi."



Nhị đệ này của hắn, thời trẻ có tài học, đira ngoài nhiều năm như vậy vẫn sĩ đồ thuận lợi, quả thật là có bản lĩnh.


~



Có tiếng pháo dây, lại là một năm mới.



Năm trước Cảnh Dương Hầu phủ nhận mấy tờ thiếp mời yến hội, mùng tám tới phiên Quảng Uy tướng quân phủ Tần gia thiết yến.



Sáng sớm, Phó Bảo liền chạy đến Đông viện, ngọt ngào mà cùng Kiều thị

chào hỏi, thuận thế ôm lấy Quan ca nhi vừa rửa mặt xong hôn một cái,

cười hỏi Kiều thị: "Tam tỷ tỷ, Lục muội muội còn chưa tỉnh sao?"



Kiều thị đang cho Quan ca nhi lau sáp thơm cười: " Lục muội muội ngươi hẳn là dậy rồi, Nùng Nùng khẳng định còn tại trong ổ chăn, A Bảo đi

gọi nàng đi."



Phó Bảo ước gì được trêu cợt Phó Dung, quay người chạy, thẳng đến Phù

Cừ viện. Từ khi tỷ muội Phó Dung ở tại ba phân viện tử phía sau, bất kể

Phó Phẩm Ngôn dời đến nơi nào làm quan, an trí xuống dưới, mấy chỗ viện

dùng đều là giống cái viện ban đầu kia một bộ.



Phó Dung quả thật còn chưa có dậy.



Phó Bảo không cho phép Lan Hương, Mai Hương lộ ra, rón ra rón rén tới

gần giường Phó Dung, đẩy màn lụa ra, ló đầu đi vào, vốn định hét lớn một tiếng hù dọa Phó Dung, nhìn thấy bên trong cô nương như mẫu đơn ngủ

say, kiều mị khuôn mặt, âm thanh không khỏi kẹt ở cổ họng, ngớ ra sững

sờ mà nhìn chằm chằm vào Phó Dung.



Phó gia cô nương đều đẹp, chỉ có Phó Dung đẹp đến độ ngay cả nàng nhìn đều không thể dời mắt, năm nay lại còn hơn năm ngoái rất nhiều.



Một mảnh yên lặng, chân giường đột nhiên có người khàn giọng kêu "Rời giường".



Phó Bảo hoảng sợ giật nảy người, theo tiếng nhìn qua, liền thấy Đoàn

Đoàn vỗ cánh nhỏ từ trên giường nhảy uỵch đến trên đùi Phó Dung, cuối

cùng dời tới gối đầu bên cạnh Phó Dung, ánh mắt đậu đen dường như cảnh giác nhìn chằm chằm vào nàng, lại kêu hai tiếng rời giường.



Phó Dung bị ồn tỉnh, vừa muốn rút vào chăn, Phó Bảo không khách khí

chút nào ngồi vào trên giường, vừa hâm mộ vừa ghen tị mà nói: "Đi a,

ngươi đều dám đặt Đoàn Đoàn nuôi bên ngoài lồng? Không sợ nó bay đi

sao?"



Phó Dung bất đắc dĩ, tóc tai bù xù ngồi dậy, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi như thế nào dậy sớm như vậy?"



Phó Bảo dùng mu bàn tay day mặt nàng một chút, sẳng giọng: "Ngươi đã

quên hôm nay chúng ta phải đi Tần gia làm khách sao? Mùng năm Khánh quốc công phủ thiết yến ngươi không đi, lần này không phải lại không muốn

đi? Vậy thì không được, Vân Ngọc nhớ ngươi lắm, năm trước vẫn không rảnh ra, hôm nay ngươi lại không đi, nàng khẳng định mất hứng."



Tần gia a, Phó Dung thật không muốn đi.



Chỉ là ai bảo hai nhà thành quan hệ thông gia đâu, nàng cùng Tần Vân

Ngọc quan hệ lại không sai, thật sự tìm không được lí do, chỉ có thể rời giường ở bên cạnh Phó Bảo nói chuyện cách ăn mặc.