Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 88 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Phủ Quảng Uy tướng quân.



Tần lão tướng quân có 2 người con trai.



Tần đại lão gia trời sinh thần lực, ở Đại Ngụy triều có danh mãnh

tướng, đại phu nhân vì hắn sinh một trai một gái sau lại hàng năm ốm đau liệt giường. Hiện giờ Tần đại lão gia cùng trưởng tử đóng giữ ở Tây

Nam, Tần đại phu nhân lại bị bệnh, không đứng dậy được, công việc nội

viện Tần gia liền rơi vào Nhị phòng.



Nhị phòng Tần gia hai vợ chồng tình trạng thân thể cũng trái ngược lại.



Tần nhị lão gia cũng từng là võ tướng tư thế oai hùng, Từ Tấn niên

thiếu xuất chinh thì chính là hắn hộ ở bên cạnh, sau này Từ Tấn gặp nạn, hắn vì cứu Từ Tấn gãy một cánh tay, xuống ngựa thì lại ngã thọt chân,

từ đó không gượng dậy nổi, cả ngày ở trong sân xem cá đùa chim, đối với

chuyện bên ngoài hờ hững.



Hắn thân thể tàn phế, vô tâm tục vật, Tần nhị phu nhân Thôi thị lại là thích quản gia, nàng cũng có bản lĩnh, đem Tần gia hạ nhân thu thập

được dễ dàng, không ai dám lười biếng dùng mánh lới.



Hôm nay nữ quyến các phủ tới thăm hỏi, chính nàng ra mặt tiếp đãi.



Khi đoàn người Phó gia đi tới, Thôi thị đang uống trà, chiêu đãi nữ

quyến cũng mệt mỏi, nàng nói đến miệng đắng lưỡi khô. Đặt chén trà

xuống, vừa định cùng Tần Vân Ngọc, Thôi Oản biểu tỷ muội hai người trò

chuyện, liền thấy tiểu nha hoàn dẫn một vị phu nhân cùng mấy tiểu cô

nương đi vào trong. Thôi thị ngơ ngác, đi theo kinh ngạc mà đứng lên,

nói với Lâm thị: "Phu nhân đây là vừa từ bàn đào yến của Vương mẫu đến

đi? Nếu không ở đâu ra nhiều tiên nữ đưa tiễn như vậy?"



Nói chuyện thì ánh mắt nhất nhất từ tỷ muội Phó Dung trên người đảo qua.



Thẩm Tình, Phó Bảo, Phó Mật nàng đã thấy qua, Phó Dung, Phó Tuyên hai

tỷ muội, năm ngoái ở Khánh quốc công phủ xa xa liếc nhìn qua một lần,

không nhìn rõ. Hiện tại gần hơn, chỉ thấy Phó Dung khoác lên người áo

choàng màu tím nhạt, cổ áo là một vòng lông cáo làm tôn lên tiểu cô

nương tuyết cơ da ngọc, trắng nõn lại lộ ra son phấn tốt nhất đều màu

hồng không phai, như hoa đào sơ hồng, thiên sinh lệ chất. Cùng lần trước ở phủ Khánh quốc công so sánh cách ăn mặc, hôm nay Phó Dung trang phục

thập phần trang nhã, trên lỗ tai một đôi vòng tai Nam Châu, trên đầu một cái trâm cài Bích Tỳ diên vĩ với đóa hoa hải đường lụa, không có châu

báu khác.



Phó Tuyên, tiểu cô nương 11 tuổi, chải búi tóc song nha, một bên mang

đóa hoa lụa hồng nhạt, càng là trắng trong thuần khiết, khó được một

thân phong độ thanh quý của người trí thức, đó là từ trong ra ngoài một

người chân chính yêu sách, không cần mở miệng, người khác liền có thể

đoán được 3 phần bản tính của nàng.



Vô luận dung mạo hay khí độ, hai tỷ muội đều tốt, chỉ tiếc, xuất thân thấp một chút.



Thôi thị đều khen mỗi người vài câu, quay người đem nhà mình hai tiểu

cô nương gọi đến, cùng Phó Dung giới thiệu nói: "Vân Ngọc các ngươi đều

biết, đây là Oản Oản, thân biểu tỷ của Vân Ngọc, trước vẫn ngụ ở trong cung bồi đại cô mẫu của nàng, rất ít xuất cung, không có cơ hội cùng

các ngươi chơi chung một chỗ."
Thôi Oản tự nhiên đáp ứng.



Hai tiểu cô nương liền ở bên hồ chậm rãi đứng lên rồi đi, từng bước từng bước dè dặt cẩn trọng, giống mới học đi.



Đám người Từ Tấn, Tần Anh đi tới liền thấy hai bóng hình xinh đẹp một

hồng, một tím đang đưa lưng về phía bên hồ thử hướng trong hồ đi, cách

bờ khoảng 20 bước.



"Oản Oản!" Lục hoàng tử Từ Hạo cười gọi.



Thôi Oản, Phó Dung đồng thời quay đầu lại, nhìn rõ người bên bờ, Thôi Oản đại hỉ, kìm lòng không được buông Phó Dung ra, đi trở về, "Tứ ca,

Lục ca, các ngươi tại sao tới đây?"



Từ Hạo còn chưa trả lời, Tần Anh trước hừ nói: "Liền nhớ Tứ ca, Lục ca, ngươi như thế nào không kêu Nhị ca?"



Bên cạnh hắn, Thôi Tuân một thân màu trắng cẩm bào tự giễu nói: "Kêu

ngươi làm cái gì? Không thấy nàng ngay cả ta đây là thân ca ca cũng đều

không thấy sao?"



Lời là nói với Tần Anh, một đôi rất giống Từ Tấn hai huynh đệ mắt

phượng lại hơi hơi híp híp, chăm chú nhìn bên kia tiểu cô nương cứng đờ ở trên mặt băng, một cử động nhỏ cũng không dám. Tuy rằng nàng mau chóng

quay đầu chỉ để lại bóng lưng cho bọn họ, nhưng vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn, đã đủ để hắn ưu ái, chính là không biết, như thế tuyệt sắc, có

thể hay không...



Từ Hạo dốc lòng tại trên người muội muội hắn, Thôi Tuân cũng không lo lắng, chỉ là Tần Anh cùng Từ Tấn...



Thôi Tuân bất động thanh sắc nhìn về phía hai người kia.



Tần Anh quay đầu cùng Hứa gia giới thiệu những băng khắc kia, Từ Tấn mắt nhìn phía trước.



Thôi Tuân theo ánh mắt hắn nhìn về phía đó, nhìn đến băng khắc một thớt tuấn mã.



Hắn thở nhẹ một hơi, hắn cũng không sợ cùng Tần Anh cướp người, chỉ sợ Túc vương xuất thân hoàng gia.



Sợ bị Từ Tấn phát giác, hắn kịp thời dời tầm mắt, bởi vậy không nhìn thấy ánh mắt Từ Tấn thay đổi phương hướng.



Phó Dung cảm giác được ánh mắt người nọ rơi vào trên lưng mình, ý vị không rõ.



Nhìn xem phía trước vừa vặn các muội muội đi tới một bên băng khắc,

Phó Dung cắn cắn môi, chậm rãi quay người, ngẩng đầu đi trở về.



Hướng phía trước, quá xa, nàng kiên trì, ngược lại vô cùng có khả năng tự rước lấy nhục.



Trở về, chỉ có ngắn ngủi hai mươi mấy bước, Phó Dung tin tưởng chính mình có thể đi tốt.



"Ủa, đây không phải là Phó cô nương sao? Các ngươi trở lại kinh thành?"



Nàng lòng tin tràn trề, một đạo cà lơ phất phơ âm thanh lại đột nhiên

truyền tới, Phó Dung kinh ngạc nhìn về phía đó, đối diện là Ngô Bạch

Khởi vẻ mặt cười xấu xa.