Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 89 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Ngô Bạch Khởi hôm nay cố ý đến Tần gia tìm Phó Tuyên.
Vốn hắn cùng tỷ muội các nàng không có liên quan gì lớn, ngày đó bị
Phó Tuyên đánh, hắn quả thật tức giận, tuyên bố muốn trở về trả thù,
nhưng trên đường tức giận liền tiêu tan, dù sao là hắn trêu cợt người
trước. Ai ngờ đêm đó Cảnh Dương hầu thế nhưng đến nhà hắn, hại hắn chịu
mười đại bản không nói, còn phạt đóng cửa ở trong phòng 3 tháng!
3 tháng cấm túc kết thúc, Ngô Bạch Khởi lập tức ra ngoài hỏi thăm,
biết được Phó Tuyên hồi Ký Châu, hắn liền đi gây sự với Phó Thần, sau
đó...
Giữa ban ngày ban mặt, thắt lưng của hắn bị Phó Thần đánh bay, nếu
không phải là phía sau gã sai vặt phản ứng đủ nhanh, hắn suýt nữa lộ
mông ở trước mặt người qua đường!
Bảo vệ mông, mặt mũi đương nhiên không có, Ngô Bạch Khởi đánh không
lại Phó Thần, đành phải nhẫn nại đợi Phó Tuyên lại vào kinh.
Về phần Phó Dung, một người gan nhỏ thích khóc, cùng kinh thành khuê
tú khác không sai biệt lắm, Ngô Bạch Khởi đều khinh thường không thèm để ý đến.
Bất quá Phó Dung là tỷ tỷ Phó Tuyên, Phó Tuyên như vậy hướng tới tỷ tỷ nàng, vậy hắn khi dễ Phó Dung, Phó Tuyên khẳng định sẽ càng tức giận.
Nghĩ như vậy, Ngô Bạch Khởi cười hướng đám người Từ Tấn lên tiếng chào hỏi, đi tới bên hồ, ngó nhìn Phó Dung đối diện, làm một động tác ai
cũng không ngờ tới.
Hắn một cước dẫm ở trên bờ, một chân khác ra sức hướng hồ băng đập xuống!
Một tiếng trầm đục vang lên, cả mặt hồ dường như đều lúc lắc một cái.
Phó Dung chưa từng trải qua loại trận này, ngay lập tức liền hoảng,
nghĩ chạy về phía trước, Ngô Bạch Khởi liền chặn ở phía trước, nàng một
cử động nhỏ cũng không dám, liền hướng xuống dưới nhìn cũng không dám nhìn, thất kinh hốt hoảng nhìn về phía Từ Tấn bên kia, ánh mắt từ trên
mặt Từ Tấn lạnh lùng bình tĩnh đảo qua, rơi vào trên người Tần Anh.
Nàng run rẩy âm thanh gọi hắn: "Tần nhị ca, ngươi quản lý hắn..."
Phó Dung vô cùng may mắn, gần quanh có người quen có thể xin giúp đỡ.
Tần Anh hơn nàng hai tuổi, Ngô Bạch Khởi ít hơn nàng một tuổi, Tần Anh
cao hơn Ngô Bạch Khởi rất nhiều, thật sự ra tay tuyệt đối có thể ngăn
cản Ngô Bạch Khởi. Hai nhà vốn là quan hệ thông gia, hiện tại nàng lại ở Tần gia làm khách, ở dịch quán lần trước, Tần Anh biểu hiện ra ngoài
cởi mở hiền hoà, Phó Dung cảm thấy Tần Anh nhất định sẽ giúp nàng.
Mà nàng bất lực từ nội tâm phát ra một tiếng "Tần nhị ca", bên bờ vài thiếu niên nghe được xương cốt thiếu chút nữa đều run.
Không phải Phó Dung có tâm tư gì khác, quả thực là giọng nói nàng trời sinh kiều nhuyễn dễ nghe, bình thường ở nhà lại quen làm nũng, nhất là
Phó Thần, bởi vì huynh trưởng luôn thích trêu cợt nàng, Phó Dung đối "Ca ca" hai chữ âm điệu ngữ khí nắm chắc thuần thục nhất, biết như thế nào
kêu Phó Thần ca ca dễ dàng nhất. Lúc này dưới tình thế cấp bách đương
nhiên không có tận lực, nhưng theo bản năng kêu lên, ý vị cầu xin càng
đậm.
Mắt thấy tiểu cô nương gương mặt thanh tú tái nhợt hai mắt ngấn lệ
đứng ở chỗ đó, cô quạnh đáng thương, Tần Anh đột nhiên có loại ảo giác
Ngô Bạch Khởi là ác bá khi dễ thiếu nữ đàng hoàng, mà hắn, đương nhiên
Phó Dung chuyển sang hỏi thăm Phó Bảo các nàng ở bên trong chơi như
thế nào, mọi người cùng nhau đi trở về thì bất động thanh sắc mà làm
Thôi Oản bất hòa.
Chỉ bằng Thôi Oản biết rõ biết rõ nàng sợ hãi đứng một mình ở trên
băng nhưng vẫn buông nàng ra, sau này Ngô Bạch Khởi muốn trêu chọc nàng, Thôi Oản cũng chưa từng khuyên giải một câu, Phó Dung liền hiểu được,
Thôi Oản không phải người có thể giao thiệp, nàng không cần một người
khăn tay chi giao mà ngoài miệng nói lời dễ nghe, lại trong lúc nàng cần trợ giúp thì lựa chọn làm như không thấy.
~
Sau khi Từ Tấn trở lại vương phủ, một mình ở thư phòng hồi lâu, ngày kế tảo triều kết thúc, đi tìm Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế thấy nhi tử thần sắc ngưng trọng, phảng phất có chuyện quan trọng to lớn muốn nói, lập tức gạt lui mọi người, "Cảnh Hành có chuyện
gì sao?"
Từ Tấn ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Phụ hoàng, ta muốn tuyển phi."
Gia Hòa đế mặt hiện mờ mịt.
Từ Tấn lặp lại một lần nữa.
Gia Hòa đế rốt cuộc hoàn hồn, bỗng nhiên đứng lên, đưa tay chỉ vào nhi tử hắn thích nhất này: "Được a, được a, Trẫm cùng mẫu phi ngươi lo liệu nhiều lần như vậy, ngươi đều không thông suốt, lần này đột nhiên mở
miệng, có phải hay không nhìn trúng cô nương nhà nào? Trực tiếp nói cho
phụ hoàng, phụ hoàng tứ hôn cho ngươi, cần gì như vậy tuyển phi phiền
toái."
Từ Tấn không để ý đến Gia Hòa đế trêu chọc, một ngụm kiên trì tuyển
phi, lại nói: "Thất thúc, Ngũ đệ tuổi tác đều tới, phụ hoàng không
bằng nhân lúc lần này tuyển phi, thay chúng ta đem hôn sự đều định ra,
đỡ đi nhiều việc."
Gia Hòa đế ngồi vào trên long kỷ, thưởng trà trầm ngâm.
Lão Ngũ vương phi đã định rồi, chỉ thiếu một đạo ý chỉ tứ hôn mà thôi, An vương...
"Cũng tốt, vậy thì tháng 4 tuyển phi, chúng ta trong cung hồi lâu chưa từng náo nhiệt, đợi phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi thương lượng định ra
ngày." Khó được nhi tử mở miệng cầu hôn, Gia Hòa đế cao hứng, lại không
phải là chuyện gì lớn, nguyện ý đáp ứng.
"Nhi tử còn có một điều thỉnh cầu." Từ Tấn vén vạt áo lên, hướng Gia
Hòa đế quỳ xuống, "Bất luận Thất thúc, Ngũ đệ nhìn trúng ai, mời phụ
hoàng chấp thuận nhi tử chọn trước."
Hắn vốn định chờ lâu một đoạn thời gian, chỉ là Phó Dung so với hắn đã đoán trước càng thu hút người, gần như mỗi lần lộ diện đều sẽ gây chú ý cho người khác. Đó là vương phi của hắn, đừng nói Thôi Tuân, Tần Anh,
chính là Ngô Bạch Khởi, Từ Tấn cũng không muốn Phó Dung cùng hắn có quá
nhiều dây dưa, sớm một chút định ra, nhìn nàng còn không ra cửa. Mà hắn
thông qua tuyển phi để phụ hoàng tứ hôn, ý chỉ hạ xuống. Khước từ ý tứ
phụ hoàng, nàng cũng không có lý do sung sướng đắc ý.
Nàng nghĩ thoát thân, chỉ có không tham gia tuyển phi.
Nhưng mà, An vương tuyển phi, nàng cam lòng bỏ được không tham gia sao?