Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 90 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Từ Tấn đi rồi, Gia Hòa đế đem đại thái giám Vạn Toàn kêu vào, "Có nghe nói lão Tứ cùng cô nương nhà nào có quan hệ?"
Vạn Toàn nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, nghi hoặc mà lắc đầu: "Túc
vương điện hạ không gần nữ sắc, vẫn luôn chưa từng truyền ra loại tin
tức này, nếu không, lão nô phái người hỏi thăm một chút đi?"
Gia Hòa đế tựa trên ghế dựa, ngẫm lại bộ dáng đứa con thứ tư của mình
quỳ ở trước mặt, cầu cho hắn được tuyển phi trước, cười nhẹ nói: "Không
cần, Trẫm chính là thuận miệng hỏi xem."
Hỏi thăm cái gì? Lão Tứ đầu gỗ đơ ngớ, ngàn năm không thông suốt đều
đã cầu tới trước mặt hắn, cho dù hắn (lão Tứ) hiện tại da mặt mỏng không chịu nói cho hắn (Hoàng thượng) biết đối phương là cô nương nào, tới
tháng 4 chính thức tuyển phi thì hắn còn không phải là buọc phải cùng
phụ hoàng này nói rõ ngọn ngành sao? Giả bộ trầm ổn, rốt cuộc là chớm
mối tình đầu, lần đầu tiên đến cầu hắn, đã biểu lộ hắn đối với cô nương
kia đặc biệt.
Cười cười, Gia Hòa đế đột nhiên thở dài một tiếng.
Mấy đứa con trai, nhỏ nhất lão Lục cũng mười lăm, mấy năm gần đây có
rất ít người chân chính cầu hắn cái gì. Bọn họ đều đem hắn làm phụ hoàng kính trọng, ngẫu nhiên đòi thưởng, ví như muốn con ngựa muốn cây cung,
cũng đều là vì dỗ hắn cao hứng, cũng không phải thật lòng khát vọng. Hôm nay, hắn lão Tứ chân chính đến cầu, đây là đem hắn làm phụ thân đâu,
cầu phụ thân cho hắn làm chủ cưới tức phụ (con dâu), hắn đương nhiên
muốn thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của nhi tử.
Đêm đó, Gia Hòa đế đi Thục phi Chiêu Ninh cung.
Lúc này chính là triều đình nghỉ lớn, Gia Hòa đế cũng khó có được lúc
thanh nhàn, ngoại trừ đêm giao thừa mùng một, hai ngày tế thiên cáo tổ
có hơi mệt, sau đó đều tương đối thoải mái, buổi tối uống hai cốc rượu,
nhìn xem bên cạnh sủng phi mặt mày ôn nhu, dần dần nổi lên hưng trí, ôm
tới trên giường một phen đôn luân (chính là cái chuyện đó đó, ta nghĩ ko ra từ phù hợp, bình thường hình như hay dịch là “lăn lộn” nhưng 2 đồng
chí này cũng tương đối già rồi).
Hai người ở cùng một chỗ hơn 20 năm, thói quen của nhau đều rất hiểu,
Gia Hòa đế ở chỗ người khác còn có thể câu điểm, bởi vì Thục phi tính
tình nhu thuận, mới bắt đầu thị tẩm thì xấu hổ nhũn ra như nước, Gia Hòa đế liền dỗ nàng làm rất nhiều. Hắn vốn có chút không bỏ xuống được bộ
dáng khi cùng tần phi làm sự tình. Nhiều năm như vậy, hắn cùng Thục phi
còn có Hoàng Hậu cùng nhau trải qua, với Hoàng hậu không có đặc biệt
thân mật, lại có tần phi mới tấn không có hiểu nhau thân quen, bởi vậy
Gia Hòa đế thích đến Thục phi bên này.
Sau một hồi kịch liệt, Gia Hòa đế ôm Thục phi nói chuyện lý thú của
nhi tử "Hôm nay Cảnh Hành cầu Trẫm một sự kiện, ngươi đoán thử coi?"
Thục phi không có đầu mối, từ hõm vai hắn ngẩng đầu lên: "Hoàng Thượng nhắc cho ta a."
Gia Hòa đế cười cười, không tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Hắn nghĩ
tuyển phi, Trẫm đã đáp ứng, tháng 4 này đem hôn sự của hắn cùng lão Ngũ
còn có Thất đệ đều định ra. Đây không tính cầu, nhưng hắn cầu Trẫm cho
hắn tuyển trước, ngươi nghĩ xem, hắn nhất định là nhìn trúng người nào,
trước cùng Trẫm dự định đâu, miễn cho bị người khác cướp đi."
Thục phi đầu tiên là khiếp sợ, vì sợ hãi mà ngồi dậy, nói với Gia Hòa
đế: "Như vậy sao được, Thất đệ bối phận cao hơn hắn, nào có đạo lý
nhường nhịn cho hắn? Còn có Ngũ điện hạ, ngộ nhỡ hai huynh đệ thật nhìn
trúng cùng một người, truyền ra ngoài chẳng phải để người ta chê cười?
Phó Phẩm Ngôn cũng lo lắng hốt hoảng mà dẫn người Nhị phòng trở về Đông viện.
Kiều thị còn coi như trấn định, vào nhà liền hỏi trượng phu: "Có thể
hay không nghĩ cách cho Nùng Nùng sơ tuyển thì liền rớt tuyển?"
Nữ nhi dung mạo như vậy, thân phận như vậy, một khi đi ứng tuyển,
khẳng định không vớt được vị trí chính phi, cũng không có cách cùng cô
nương khác một dạng rớt tuyển về nhà kiếm rể hiền khác, 8 thành hội lưu
lạc thành thiếp thất, thảm hơn chút, thậm chí khả năng bị Hoàng Thượng
tuổi quá bốn mươi nhìn trúng...
Ý nghĩ nổi lên, Kiều thị mặt càng trắng.
Phó Phẩm Ngôn nhìn xem ái nữ vẻ mặt mờ mịt thất thần, bình tĩnh nói:
"Ta ngẫm lại biện pháp, các ngươi đừng gấp, tháng 4 mới tuyển, còn có
hai tháng đối phó."
Phó Dung nghe được lời nói của cha mẹ, nhưng nàng lúc này trong đầu có chút hỗn loạn...
Phó Dung không nhớ được đời trước có hay không trận tuyển phi này,
nàng mười bốn tuổi cùng Từ Yến đính hôn, năm sau đầu xuân xuất giá,
chính là vào thời điểm hiện tại này, nhà mình lại ngụ ở Ký Châu, nơi nào có tâm lưu ý chuyện kinh thành?
Nhưng nàng cảm thấy, hẳn là không có, bằng không Gia Hòa đế gióng
trống khua chiêng vì ba người tuyển phi, cuối cùng không có khả năng làm cho hai người bọn hắn tiếp tục cô độc. Có lẽ ngấm ngầm Từ Tấn, An vương đều dám cự tuyệt ý tốt của Gia Hòa đế, lấy thân phận người thân, nhưng
tới tình trạng tuyển phi thế này, hai người bọn họ chẳng lẽ đều như vậy
to gan dám vung mặt mũi Gia Hòa đế?
Phó Dung đã sớm phát hiện, sau khi trùng sinh, chung quanh rất nhiều
việc đều thay đổi, trận tuyển phi này, vô cùng có khả năng cũng là một
biến hóa.
Vậy nàng nên cố ý rớt tuyển, hay vẫn là thuận theo tự nhiên?
Cố ý rớt tuyển, Hoàng Thượng sẽ ở lần tham tuyển quý nữ này cho An
vương tuyển vương phi, Phó Dung nàng liền triệt để bỏ lỡ vị trí chính
thê của An vương.
Thuận theo tự nhiên, thân phận nàng như vậy, chỉ sợ cũng không được làm An vương phi.
Phó Dung bực bội mà nắm chặt ống tay áo.
Vì sao luôn có nhiều chuyện ngoài dự liệu như vậy?
Nàng vẫn luôn biết thân phận của mình, cho nên vẫn ngóng trông có thể
cùng An vương ngẫu nhiên gặp gỡ mấy lần, An vương nhìn trúng nàng, tự
nhiên không quá so đo thân phận của nàng, liền cùng Từ Tấn muốn cưới
nàng làm vương phi giống nhau, nàng sẽ thuận lợi trở thành An vương phi. Hiện tại biến thành Gia Hòa đế cho ba người tuyển phi, Gia Hòa đế chọn
em dâu, con dâu, nhất định là một khuôn mẫu chọn người khác a!
Trừ phi, An vương chủ động tranh thủ nàng...
Trong đầu hiện lên khuôn mặt An vương dửng dưng thanh tuyển, Phó Dung
cười khổ lắc đầu, lần đầu gặp chật vật như vậy, An vương sẽ coi trọng
nàng?