Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 92 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


An vương là một nút thắt trong lòng Phó Dung.



Từ nhỏ đến lớn, phàm là Phó Dung muốn, hoặc là người nhà giúp nàng

tìm, hoặc là chính nàng đạt được, có thể nói có cầu tất ứng.



Lần đầu tiên bị nhục, là nàng muốn thu phục mẹ chồng quận vương phi,

hi vọng người đó có thể thích nàng, nàng không làm được, có lẽ lúc ấy

nàng hiền thục chút, nàng cũng có thể lấy lòng quận vương phi, nhưng mà, cùng so ngày thoải mái, quận vương phi thích tính cái gì?



Mẹ chồng nàng dâu hoà thuận, xem như là Phó Dung chính mình bỏ qua.



Lần thứ hai bị nhục, chính là Từ Tấn. Đã vào Túc vương phủ, Phó Dung

liền muốn được Từ Tấn sủng ái, đời trước Từ Tấn chết sớm, cố gắng của

nàng bỗng dưng không tiếng động mà đình chỉ, Phó Dung cũng không có gì

tiếc nuối, dù sao khi đó Từ Tấn đối với nàng đã có chút buông lỏng, Phó

Dung tin tưởng nếu như Từ Tấn không chết, nàng sẽ thành công.



Phó Dung khó nhất là buông xuống An vương.



Đó là nam nhân nàng muốn gả lại không có cơ hội gả. Cứ giống như An

vương là một con hổ, nàng theo dõi hắn, nàng chuẩn bị rất nhiều thứ đi

bắt hắn, nhưng mà không đợi nàng đi tới bên người An vương, đột nhiên bị người đánh ngất, chính mình đến cùng đều không có cơ hội thử xem có làm được hay không. Loại kết cục nghi hoặc khó lường này, so với nỗ lực rồi phát hiện mình không đạt được còn phiền lòng hơn.



Phó Dung thực sự rất muốn biết, nếu như nàng có cơ hội tiếp cận An

vương, thiên tử tương lai thanh tuyển như nước, có thể hay không thích

nàng.



Bởi vậy nàng không hề nhúc nhích, mở mắt trân trân nhìn đôi tay kia đem mạng che mặt của nàng nhấc lên.



Nàng hơi hơi ngẩng đầu, không chút nào nhát gan mà nhìn thẳng nam nhân dưới tàng cây hoa đào.



Từ Bình nâng tay lên, nhìn dưới mạng che mặt lộ ra khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc, nhất thời đã quên động tác.



Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng gần như thế.



Tiểu cô nương so với ngày đó ở trên thềm đá chùa Vĩnh Thái lần đầu gặp gỡ thì còn đẹp hơn, đặc biệt là cặp mắt kia trong veo thủy nhuận, lớn

mật mà nhìn lại hắn, giống như nàng vừa mới hoạt bát hỏi ngược câu hỏi

giảo hoạt kia, làm cho hắn giật mình.



"Tháng 4 tuyển phi, ngươi cũng đi tuyển đi?" Thời gian không nhiều

lắm, Từ Bình chậm rãi buông mạng che mặt xuống, thấp giọng hỏi.



Phó Dung gật gật đầu.



Nàng một cô nương, dám đuổi theo, đã biểu lộ tâm ý đối với hắn, Từ

Bình cũng muốn cưới nàng, liền sẽ không làm cho nàng một cô nương xấu hổ mở miệng nói. Bên cạnh có cánh hoa đào xoay vòng quanh nhẹ rơi xuống,

Từ Bình tiếp được, lại xòe bàn tay đưa tới trước mặt nàng: "Tây Sơn làm

mối, hoa đào làm sính, không biết Tam cô nương có hay không nguyện ý gả

cho một nhàn vương như ta?"



Hắn không hiểu cô nương này vì sao thích mình, có lẽ nàng giống hắn, đều là vừa thấy đã động tâm?



Từ Bình bình tĩnh mà chờ, trong lòng có loại cảm giác chưa bao giờ trải qua, mới lạ lại vui vẻ.



Mà lòng bàn tay hắn, trắng nõn như ngọc, hoa đào tựa mây.



Phó Dung sớm nghe nói An vương phong nhã, lúc này mới chân chính lĩnh
tỷ tỷ đi vào, bọn họ hẳn cũng dạy Tam tỷ tỷ biện pháp để sớm một chút

rớt tuyển?"



Phó Dung cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng: "Có biện pháp giúp chúng ta rớt tuyển?"



Thẩm Tình gật gật đầu, từ ống tay áo lấy ra mấy tép tỏi, "Nghe nói

muốn kiểm tra hơi thở, lão thái thái bảo ta nhai một mảnh, Tam tỷ tỷ

muốn hay không? Chúng ta tỷ muội cùng tiến cùng lui."



Phó Dung mặt lộ vẻ do dự, sau một lát lắc lắc đầu: "Thôi, muội muội chính mình dùng đi, ta, ta không dám."



Thẩm Tình cắn cắn môi, cúi đầu không nói chuyện.



Rất nhanh xe ngựa liền tới một chỗ trước cửa cung, Phó Dung Thẩm Tình

xuống ngựa, một vị ma ma vẻ mặt nghiêm túc hướng dẫn mấy vị cô nương xếp thành một đội, đi vào một tòa viện lịch sự tao nhã thanh u.



Sơ tuyển có ba bước, trước nhìn cao thấp mập ốm giọng nói và dáng điệu khẩu khí, lại đi trong phòng kiểm tra trên người hay không có vết sẹo

dị vật, cuối cùng tiến vào trong phòng do lão đạo ma ma kinh nghiệm kiểm tra trong sạch có còn hay không.



Thời điểm xếp hàng chờ, Phó Dung nhìn thấy không ít người quen, dù sao nàng ở kinh thành cũng dự không ít tiệc.



Lý Hoa Dung một thân váy hồng, như trước là quận chúa khí độ cao cao

tại thượng, ánh mắt cùng Phó Dung gặp nhau, thoáng qua dời đi.



Đây là Ngũ hoàng tử phi, cũng chính là Thành vương phi tương lai.



Phó Dung lại nhìn về phía Lục hoàng tử phi tương lai, Thôi Oản.



Thôi Oản hướng nàng nhu hòa cười, giống đóa phấn mẫu đơn mềm mại.



Phó Dung đáp lấy cười, kế đó mắt nhìn phía trước, lại không quan sát những người khác.



Ba bước kiểm tra rất nhanh kết thúc, Phó Dung từ trong nhà ra thì phát hiện trong viện cô nương chia thành hai đội, một đội mặt mang vui mừng, một đội cố nhịn xấu hổ, Phó Dung nghe theo ma ma phân phó, đi theo đội

ngũ có Lý Hoa Dung, Thôi Oản.



Không qua bao lâu, Thẩm Tình đi ra.



Phó Dung tò mò nhìn về phía nàng.



Thẩm Tình sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cùng nàng gặp nhau, ngỡ như làm

sai chuyện gì bị người phát hiện, lập tức quay sang một bên, khẽ cúi đầu xếp tới phía sau Phó Dung.



Phó Dung vểnh lên khóe miệng, đáng thương lão thái thái một phen khổ tâm, nhất định là uổng phí.



Kế tiếp chính là 3 ngày hướng dẫn tập lễ nghi.



Trúng tuyển đều là khuê tú kinh thành, ngôn hành cử chỉ bình thường

đều không bới móc được sai lầm, chỉ có hai cái tiểu cô nương bởi vì

tranh cãi miệng lưỡi bị đưa ra ngoài. Phó Dung đẹp nhất, không thể tránh khỏi cũng bị người chua vài câu, Phó Dung mắt điếc tai ngơ, cùng ma ma

giáo tập học quy củ thì ăn mặc đều thực trắng trong thuần khiết, không

chớp mắt, nhàn rỗi liền an phận ở trong phòng đọc sách, ngược lại được

ma ma giáo tập khen vài câu.



Quy củ học xong, tự nhiên tới trước mặt Hoàng Hậu cùng vài vị nương nương, để các nàng tuyển ra vương phi, trắc phi.



Vừa vặn bắt kịp trong ngự hoa viên mẫu đơn nở rộ, Gia Hòa đế liền để Hoàng Hậu mời chúng quý nữ tới ngự hoa viên ngắm hoa.