Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 93 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Hôm nay cùng 1 ngày An vương và huynh đệ Túc vương tuyển phi, nếu không

có gì bất ngờ xảy ra, buổi sáng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cũng vài vị

nương nương tự mình nhìn, buổi chiều ý chỉ tứ hôn liền sẽ truyền ra. Nữ

quyến các phủ tò mò đến cùng nữ nhi nhà ai có thể bay lên cành làm

phượng hoàng, nhóm đại thần trong triều cũng có phần coi trọng thê tộc

(nhà vợ) mấy vị vương gia rơi vào nhà ai, hạ triều xong đi ra thì khó

tránh khỏi nói chuyện vài câu.



Phó Phẩm Ngôn đi lại thong dong, đối với người xung quanh thấp giọng

nói cười nhìn như không chút động lòng, trước mắt lại có nhàn nhạt màu

xanh.



Phó Phẩm Xuyên vỗ vỗ bả vai hắn, "Kết quả chưa đưa ra, đừng nghĩ quá nhiều."



Hắn không biết nên khuyên như thế nào, một cái cháu gái một cái cháu

gái ngoại, xuất thân đều không tính cao, lại đều là hoa dung nguyệt mạo, lần này tiến cung, hơn nửa... Mà ái nữ bị người ta lấy làm trắc phi đưa về nhà chua xót, đến bây giờ hắn người phụ thân này đều không thể bỏ

qua.



Phó Phẩm Ngôn gật đầu, liếc mắt thấy vài đạo thân ảnh hướng Sùng Chính điện bên kia đi, hắn ghé mắt ngóng nhìn.



Là đám người Thái Tử, Túc vương, An vương cũng tới.



Những người kia mới là chân chính thiên chi kiêu tử, nữ nhi hắn đau ở

trong tay mười mấy năm, đem bọn họ tùy ý chọn lựa, còn không nhất

định...



Phó Phẩm Ngôn bước nhanh hơn.



Đám người Thái Tử vào Sùng Chính điện.



Gia Hòa đế từ trước bàn sách ngẩng đầu, ánh mắt theo thứ tự đảo qua ba vị chuẩn tân lang, cười buông ngự bút xuống, đi tới trên giường bên kia ngồi xuống, nhìn An vương nói: "Ngươi nhìn xem, ngươi là Thất thúc,

ngược lại muốn cùng vài đứa cháu cùng nhau tìm tức phụ, chẳng nói gì đến lão Đại, lão Nhị đều sắp cha."



Khang vương cười ha ha, một đôi mắt phượng sắp bị thịt mỡ trên mặt che hết.



Gia Hòa đế nguýt hắn một cái, Khang vương lập tức câm miệng, ngượng ngập sờ sờ cái mũi.



Từ Bình bất đắc dĩ hướng Gia Hòa đế chắp tay: "Ngay trước mặt bọn họ vài người, hoàng huynh liền không cần trêu ghẹo ta."



"Được a, tha cho ngươi một lần". Gia Hòa đế gật gật đầu, hỏi ngũ tử vương phủ tu sửa như thế nào.



Mùng 5 hoàng tử đã thụ phong Thành vương, Gia Hòa đế tự mình chọn tòa

nhà, do công bộ tu sửa xây dựng thêm, Thành vương đối với tiến độ đương

nhiên rõ như lòng bàn tay, lúc này liền tiến lên đáp: "Cơ bản đều xong,

dọn dẹp một chút giữa tháng hẳn có thể vào ở."



Thái Tử nghe vậy cười: "Phụ hoàng nghe thấychưa, Ngũ đệ đây là ám chỉ ngài cho hắn sớm định ngày đại hôn một chút đâu."



Thành vương mặt hiện xấu hổ, gấp đến độ khuôn mặt trắng nõn đều có hơi hồng, úp úp mở mở giải thích: "Ta không phải ý tứ kia..."



Mấy người trêu ghẹo lẫn nhau, trong điện vui vẻ hòa hợp.



Chỉ có Từ Tấn trên mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì.



Gia Hòa đế nhớ đến nhi tử không biết đến cùng nhìn trúng người nào,

lại hàn huyên vài câu liền đem người khác đều phái đi, lưu lại một mình

Từ Tấn hỏi: "Cảnh Hành a, qua tiếp nửa canh giờ Trẫm liền đi ngự hoa

viên, ngươi còn không nói ra, Trẫm cho ngươi chọn lầm người, ngươi đừng

có trách phụ hoàng."




Tới tờ cuối cùng, Từ Bình mặt lộ vẻ cười khổ, buông bức họa xuống, đi

tới phía trước người Gia Hòa đế quỳ xuống: "Xin hoàng huynh thứ tội."



"Ngươi làm cái gì vậy?" Gia Hòa đế đứng dậy dìu hắn.



Từ Bình không đứng dậy, thong dong dửng dưng: "Xin hoàng huynh thứ cho ta tội mắt cao hơn đầu. Hoàng huynh tuyển ra cô nương đều tốt, đáng

tiếc không có ai vào mắt ta. Hoàng huynh, đệ có tật xấu, phàm là người

hầu hạ bên mình, mặc kệ có được hay không, đều phải thuận mắt. Thê tử

càng phải như vậy, nếu như không có người thích hợp, đệ thà rằng noi

theo cổ nhân mai thê hạc tử (lấy mai làm vợ, lấy hạc làm con)."



"Ngươi, ngươi cẩn thận xem xem, thật sự không có một người vào mắt

ngươi?" Gia Hòa đế không tin được, đi qua lật xem bức họa, nhắc vài

người, Từ Bình thủy chung trầm mặc, ngay cả Gia Hòa đế đem chân nhân đưa ra dẫn tới trước mặt cho hắn tuyển, hắn cũng không đáp ứng.



Hắn gian ngoan mất linh, Gia Hòa đế giận dữ, đem người đánh ra.



Từ Bình ở ngoài Sùng Chính điện lại quỳ nửa canh giờ, mới được Vạn Toàn khuyên bảo trở về phủ.



Tình hình trong cung, Phó Dung là chẳng hề hay biết gì.



Nàng ôm đệ đệ mấy ngày không gặp, bồi người nhà nói chuyện, phụ huynh đang trực còn chưa trở về, Phó Uyển đã sớm đi tới.



Trò chuyện mãi một lúc, chính viện bên kia phái người lại đây, thúc các nàng mau chút thay xiêm y đi đón chỉ.



Lúc này có thể có cái ý chỉ gì?



Phó Dung khống chế vui mừng trong lòng, làm ra một bộ dạng sầu lo, cùng người nhà vội vàng chạy tới.



Tới chính viện, đám người lão thái thái đã đến rồi.



Thẩm Tình đứng ở bên người lão thái thái, Phó Dung nhìn về phía đó,

phát hiện Thẩm Tình lại đổi thành bộ dáng ngày thường thoải mái ngọt

ngào so với cô nương sắc mặt tái nhợt vì rớt tuyển đi ra từ lương đình

như hai người khác nhau.



Lòng dạ như thế, Phó Dung thật lòng bội phục.



Người một nhà đơn giản mà chào hỏi, công công tuyên chỉ thấy người đến đông đủ, nhẹ nhàng ho khụ.



Lão thái thái lập tức dẫn một phủ già trẻ quỳ xuống.



Công công tuyên chỉ cầm lấy thánh chỉ đi tới giữa sân, chậm rãi đọc:

"Hoàng Thượng có chỉ, thứ nữ Phó Dung của Thông Chính tư Hữu thông chính Phó Phẩm Ngôn, tài đức vẹn toàn, tướng mạo xuất chúng..."



Một chuỗi từ bốn chữ, tất cả đều là khen ngợi Phó Dung.



Thẩm Tình trong lòng chua xót. Nhìn Phó Dung ở trong cung biểu hiện,

nàng là thật sự không muốn làm trắc phi, nhưng Thẩm Tình muốn, muốn vô

cùng, một vị trí trắc phi của hoàng tử, chỉ cần không phải là Khang

vương, ai cũng đều so gả cho Phó Hựu mạnh hơn, chỉ là tạo hóa trêu

ngươi, không muốn thì đạt được, muốn thì cầu mà không được.



Phó Dung thì như trôi đến đám mây phía trên, tựa nghe âm thanh của tự nhiên, thẳng đến...



"... Đặc tứ hôn cho tứ Hoàng tử Túc vương vị trí vương phi..."



Còn đang tiếp tục đọc, trầm bồng du dương, Phó Dung cái gì cũng đều không nghe thấy, trong đầu chỉ còn hai chữ "Túc vương".