Con Gái Nhà Nông

Chương 123 : Khoe khoang là phải có vốn

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Sau khi Nhị Nữu xuất giá rồi, còn đặc biệt đi về bên này thăm người thân, trong lòng cha và nương Vương Phúc Nhi có khoảng cách đối với Vương Mai Hoa, nhưng mà đối ngoại sinh nữ của mình vẫn lui tới, nhìn Nhị Nữu mang theo người tới tặng đồ, cũng nhiệt tình chiêu đãi.



Vương Phúc Nhi thấy Nhị Nữu mặc quần áo tơ lụa, trang sức trên đầu đều là vàng lóng lánh, không khỏi nói ở trong lòng, thật giống nhà giàu mới nổi.



Có lẽ mỗi người lựa chọn đều không giống nhau, nếu Nhị Nữu lựa chọn tiền, như vậy về sau con đường đều của chính nàng ta.



Cũng may Nhị Nữu không có đặc biệt khoe khoang. Vương Mai Hoa cùng đi theo đến bên này, nhưng không có đi cùng Nhị Nữu đến trong nhà Vương Phúc Nhi. Có lẽ trong lòng còn có chút sợ hãi đối với Tam ca mình, chỉ có Nhị Nữu mang theo đồ sang, Vương Mai Hoa ở bên nhà cũ.



Vương Phúc Nhi còn được Nhị Nữu đưa một cái vòng tay bạc. Mấy biểu tỷ muội cùng một chỗ nói chuyện. Vương Hoa Nhi không kiên nhẫn nói chuyện với Nhị Nữu, cứ cảm giác nàng ta đang khoe khoang gì đó, vì thế liền đi ra ngoài, còn lại Nhị Nữu và Vương Phúc Nhi. Nhị Nữu hỏi Vương Phúc Nhi: “Phúc nhi, ngươi có khinh thường ta như vậy hay không?”



Vương Phúc Nhi nói: “Vì sao ta phải khinh thường ngươi?” Mỗi người có lựa chọn riêng mình, nàng ta nghĩ tới ngày lành, mình cũng không có tư cách gì mà nói. Lại nói ta cũng không phải cha nương của ngươi, còn nói ngươi tham mộ hư vinh. Cha nương nàng ta cũng nguyện ý kìa.



“Ta chỉ biết ngươi khinh thường ta, nếu như trong nhà của ta có thể kiếm tiền giống như của nhà ngươi, ta cũng sẽ không như vậy. Từ nhỏ ta đều ăn không đủ no mặc cũng không tốt, trong nhà nãi nãi cũng không muốn thấy ta, cha và nương lại chỉ lo cho Hỉ oa tử, mỗi lần ta chỉ có thể nhặt được thứ còn thừa. Ngươi có biết ta hâm mộ ai nhất không? Ta hâm mộ nhất chính là mấy người ngươi và Hoa nhi Cúc nhi, tuy rằng các ngươi cũng là nữ oa tử, nhưng mà tam cữu và tam cữu mẫu đều xem các ngươi giống như là bảo bối. Mỗi lần ta đều nghĩ, nếu ta là con của tam cữu thì tốt rồi, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút, ta còn tiếp tục chịu đựng. Chờ ta trưởng thành, thì nương ta chỉ cảm thấy ta có thể bán được giá tốt, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý bỏ da mặt mình làm chuyện gì sao? Ta cũng muốn thể diện, nhưng mà ta không làm như vậy, cả đời ta phải sống khổ. Ngươi không có hưởng qua cái loại tư vị này.”



Ai nói, ngày bé ta còn thường xuyên ăn không đủ no kìa. Trước kia nãi nãi đối với chúng ta thật hung tàn! Vương Phúc Nhi cảm thấy Nhị Nữu này thật là kỳ quái, sao lại nói tâm tư với mình đây? Cảm giác mình lớn lên giống tỷ tỷ tri âm sao?



Một người luôn oán giận mình sống không hài lòng, mà không đi cố gắng, vậy cũng không cần phải nói ông trời bất công gì. Nếu Vương Phúc Nhi cũng giống Nhị Nữu, thầm oán ở trong lòng, cũng không có ngày lành hiện tại.


Đang ăn cơm ăn náo nhiệt, có người tới truyền tin, thì ra là Triệu cữu công bên kia nhờ người mang thư đến. Ở đây cũng chỉ có Vương Phúc Nhi nhận biết mấy chữ, tự nhiên là để nàng xem. Vương Phúc Nhi nhìn thư xong cười nói: “Gia gia, nãi nãi, cữu công của con hỏi thăm sức khỏe thân thể nhị lão hai người thế nào, còn có tặng một chút thuốc bổ cho hai người, còn đang để ở tiêu cục trấn trên bên kia. Nói là thời điểm qua năm mới sẽ không về, bởi vì năm sau Minh Vũ biểu ca sẽ tham gia khoa thi, mọi người trong nhà đang vì cái này mà bận rộn. Nhưng mà trên này có nói, kèm theo thuốc bổ ra còn có tặng lễ năm mới cho bốn nhà chúng ta.”



Triệu thị cười nói: “Cữu công ngươi cũng thật sự là cẩn thận, chúng ta là người quê mùa, muốn thuốc bổ gì chứ.” Tuy rằng là nói như thế, nhưng bà vẫn cười đến miệng đều không thể khép lại, đệ đệ của mình thực cấp cho mình mặt mũi lớn. Tuy rằng Nhị Nữu cũng mang theo không ít thứ, nhưng dù sao Chu gia kia coi rẻ người khác, trong lòng bà cũng không thoải mái.



Vương Mai Hoa nghe xong Vương Phúc Nhi nói, có chút không thể tin được, liên tiếp hỏi: “Chỉ có bốn nhà các ngươi, không có của ta? Ta không tin, Phúc nhi, có phải ngươi bắt nạt ta không biết chữ hay không, cho nên mới cố ý nói như vậy hả, có phải ngươi thấy Nhị Nữu nhà ta gả tốt, trong lòng ngươi không thoải mái hay không hả?”



Trong lòng Vương Phúc Nhi trợn trắng mắt, Vương Hoa Nhi đã sớm nói: “Ai hiếm lạ các ngươi, cữu công không cho ngươi, cũng nói rõ ánh mắt cữu công chúng ta rất sáng.”



Vương Phúc Nhi cũng nói: “Nếu cô cô không tin, dù sao thư cũng ở đây, trong thôn còn có người khác biết chữ, cô cô đi qua gọi tới, nhìn xem có phải nói như vậy hay không.”



Cuối cùng Vương lão đầu lên tiếng: “Ngươi cũng là người gả đi ra ngoài, không cho ngươi cũng là bình thường, không phải Hà Hoa cũng không có sao? Ngươi chít chít méo mó cái gì? Không phải ngươi có một nữ tế có tiền sao? Còn để ý chút đồ này? Đồng Tỏa, cữu cữu ngươi đã nói như vậy, thì ngươi đi lên trấn trên xem đi, mang đồ trở về.”



Mã thị vội nháy mắt cho Vương Ngân Tỏa, Vương Ngân Tỏa cười nói: “Chỉ sợ Tam đệ một người làm không xuể, ta cũng đi theo đi thôi. Còn có thể giúp một tay.” Vương Ngân Tỏa cũng không có tâm tốt như vậy, hắn là sợ Vương Đồng Tỏa nửa đường bí mật giấu đi.



Làm sao Vương lão đầu không biết đức hạnh đứa con trai này? Vì thế nói: “Vậy Kim Tỏa và Thiết Tỏa cũng cùng đi, miễn cho có người không thoải mái trong lòng.” Lão Tam là người thành thật như vậy, còn bị huynh đệ nhà mình hoài nghi, đây thật sự là con lớn không do cha mẹ.



Thư của Triệu cữu công gửi tới, ngược lại lấn lướt chuyện Nhị Nữu về đây khoe khoang. Dù sao Nhị Nữu về đây cũng không cho mọi người được lợi ích thực tế, mà Triệu cữu công thì lại đưa thứ tốt cho các nhà. Vương Mai Hoa bởi vì cữu cữu nhà mình không cho mình cái gì, trong lòng oán giận, ăn cơm xong thì đi cùng Nhị Nữu rồi. Cảm thấy sao mình lại uất ức như vậy? Rõ ràng là muốn để cho những người này nhìn sắc mặt của mình mà!