Con Gái Nhà Nông

Chương 162 : Chỉ có bay đi qua hả

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh



"Nương Tiểu Bảo, bà có nghe nói không, đường từ bên ngoài đến Tú Thủy trấn chúng ta, bị lở núi, trực tiếp làm một chiếc xe ngựa đi qua vọt xuống dưới, thật thảm. Nghe nói xe ngựa kia còn rất tốt, cũng không biết là người nhà ai, cứ như vậy đã mất mệnh, thật đáng thương."



Láng giềng Tần đại nương tới đây nói tin tức trên đường nhỏ, Thích thị vừa nghe thì sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: "Có biết là xe ngựa của ai hay không? Trong đó là người nào?"



Tần đại nương cũng chính là nghe bát quái, nói: "Cái này ta không biết, nhưng mà mọi người đều đang lan truyền, xe ngựa kia thoạt nhìn chính là nhà kẻ có tiền, khẳng định không phải tiểu dân chúng như chúng ta. Ài, bà nói xem, kẻ có tiền cũng không phải dễ làm, trời như vậy còn ở bên ngoài, lúc này còn gặp phải chuyện như vậy, có thể thấy được vẫn là người như nhà chúng ta thì tốt." Tần đại nương nói xong, vừa quay đầu thế nhưng không nhìn thấy Thích thị, không khỏi kỳ quái, đại tẩu Vương gia chạy đi đâu rồi?



Thích thị là chạy tới hướng cửa hàng nhà mình, vừa rồi Tần đại nương nói, làm cho bà bị dọa mất cả hồn vía, xe ngựa? Không phải Phúc nhi ngồi xe ngựa đi sao? Còn có, không phải nói ngày hôm qua nên trở về sao? Sao hôm nay còn chưa có trở về? Có thể hay không là? Bà cũng không dám nghĩ tới hướng đó, nếu thật sự là như vậy, bà cũng không sống nổi!



Vương Đồng Tỏa thấy sắc mặt phụ nữ nhà mình trắng bệch qua đây, thì gấp không thôi. "Nương Tiểu Bảo, phát sinh chuyện gì, chúng ta không vội, từ từ nói."



Thích thị khóc lên: "Cha bọn nhỏ, vừa rồi ta nghe Tần đại nương nói đường đến trấn trên chúng ta bị sập núi, còn lao xuống một chiếc xe ngựa, hiện tại Phúc nhi và Trường Khanh đều chưa có trở về, ta thực sợ. Cha bọn nhỏ, làm sao đây?"



Vương Đồng Tỏa cũng cả kinh trong lòng, nhưng mà hắn là nam nhân, vội khuyên nhủ: "Phúc nhi của chúng ta là có phúc khí, nhất định là không phải bọn nó, giờ ta đi tìm ông thông gia, nhìn xem chuyện làm sao. Nàng chờ ở bên này."



"Không được, ta muốn đi theo cùng, bằng không trong lòng ta đều không an tĩnh được, Phúc nhi không có tin tức, ta ngồi không yên."



Trong lòng Vương Đồng Tỏa cũng rối bời, tay đều có chút run rẩy, phu thê hai người hoang mang rối loạn đi Tế An Đường tìm Tống Viễn Chí, lão Vương thấy họ, cũng biết là chuyện làm sao, vội nói với bọn họ: "Ông thông gia và thân gia nãi nãi cũng đừng nóng vội, ông chủ chúng ta đi tới nha môn hỏi tình huống rồi, nếu như có thể, lập tức biết tin tức ngay."



Đây tính là tin tức gì chứ, Thích thị vội hỏi: "Vậy có phải Phúc nhi bọn họ hay không?"


Đến tiệm tạp hoá kai, Vương Phúc Nhi đều mua vài thứ cho mỗi người trong nhà đường thúc Nhạc An, người tiệm tạp hoá thấy vài người này thì không khỏi rất ngạc nhiên. Bởi vì trong thôn này rất ít thấy xe ngựa, chỉ là bộ dáng mấy người này mặc cũng không giống như tốt lắm, nhưng mà người ta mua đồ đạc cũng đã mua xong, làm cho chủ tiệm rất mừng rỡ. Nhạc An là từ nhỏ thì đã bán cho Tống gia, cho nên người này cũng không biết, có lẽ gặp cũng không có gặp qua Nhạc An. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d



Trong thôn bát quái khẳng định lại có chuyện mới rồi, tiệm tạp hoá cũng là chong chóng bát quái đo chiều gió, người ra ra vào vào phải đi qua từ bên này, cũng không biết bọn họ đi thăm ai.



Nhạc An cũng rất kích động, lại đi vào trong nhà đường thúc, thật sự là thật không ngờ, từ nhỏ hắn đã mất cha, sau đó nương lại tái giá, sau đó nãi nãi cũng đã chết. Thân thúc thúc và thân thẩm thẩm đương nhiên cho rằng hắn đứa ăn không ngồi rồi, cho nên liền bắt hắn bán đi, lúc trước đường thúc còn từng lý luận qua với thúc thúc mình, chỉ là rốt cuộc không có biện pháp.



Mấy năm nay sống ở Tống gia rất tốt, thiếu gia cũng đối tốt với mình, hắn có thời gian, cũng về đây thăm qua đường thúc. Đường thúc và đường thẩm đều coi mình trở thành thân nhi tử mà nhìn.



Một phụ nữ nông thôn gần ba bốn mươi tuổi mở cửa: "Ai đó?"



"Đường thẩm, là con, Nhạc An!" Nhạc An kích động nói.



"Cha bọn nhỏ, mau ra đây, Nhạc An đã trở về!" Đường thẩm Nhạc An rất kích động nói với bên trong.



Chỉ trong chốc lát, đường thúc và tiểu đường đệ của Nhạc An đều đi ra, Nhạc An nói rõ tình huống với đường thúc, Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi mỉm cười với hai người này.



Đường thúc và đường thẩm của Nhạc An có chút run run, lặng lẽ nói với Nhạc An: "Chúng ta là địa phương nghèo, thiếu gia và thiếu phu nhân nhà con sao ở được chứ. Đến lúc đó chúng ta chậm trễ, cũng không tốt."



Nhạc An cười nói: "Đường thúc, đường thẩm, hai người cứ yên tâm đi, thiếu gia và thiếu phu nhân chúng ta đều là người dễ nói chuyện, sẽ không trách móc, nghe con không có sai đâu."



Hết chương 162.