Con Gái Nhà Nông

Chương 163 : Tìm con đường khác

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Tuy rằng nhà đường thúc Nhạc An nghèo khổ, nhưng mà lại nhiệt tình hiếu khách, đường thẩm Nhạc An đều lấy ra thịt khô nhà mình cất giữ để tiếp đón khách nhân, đây chính là thứ tốt, xào chung với hạt tiêu, thật sự là vừa thơm lại ăn ngon.



Ban đầu đường thúc Nhạc An còn có chút gò bó, nhưng mà thấy hai vị đều không có dáng vẻ kiêu ngạo, nói chuyện cũng phóng khoáng, còn uống chút rượu. Nói là thật nhiều năm rồi cũng không có uống được rượu ngon như vậy. Phụ nữ hắn cười mắng: “Ngươi chính là tửu quỷ, may mắn chúng ta nghèo, bằng không còn không phải ngươi muốn ngủ ở bên trong vại rượu đi?”



Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh đều thầm vui vẻ, đường thúc Nhạc An cũng không biết là lão bà nói có gì, dù sao hắn chính là có ham thích này, nếu như không tốt với lão bà, trực tiếp giấu mất rượu rồi, vậy thì phải làm sao?



Đường thẩm Nhạc An nói: “Tiểu tử Nhạc An này đi theo thiếu gia và thiếu phu nhân trực tiếp có được ngày lành, hắn cũng là đứa nhỏ số khổ.”



“Ngươi phụ nữ này, đang vui vẻ nói cái này làm gì? Không phải thiếu gia và thiếu phu nhân đối tốt với Nhạc An sao? Nói chuyện không may làm gì.”



Tống Trường Khanh nói: “Không có việc gì.”



Nhạc An nói: “Con đi theo thiếu gia chưa từng có chịu qua khổ sở, lần trước thiếu gia còn thưởng cho con một bộ quần áo da lông kìa. Thúc thẩm, hai người đừng lo lắng cho con. Con rất tốt.”



Đường thúc Nhạc An gật đầu: “Con rất tốt, chính là năm nay con cũng đã mười lăm rồi, có phải cũng nên tìm một phụ nữ hay không?”



Lời này làm Nhạc An đỏ mặt, Vương Phúc Nhi trực tiếp vụng trộm cấu Tống Trường Khanh một cái, bởi vì muốn cười mà cười không được, thật sự là rất vui rồi. Đường thẩm Nhạc An vội nói: “Ngươi thật đúng là uống say rồi, chủ tử Nhạc An người ta đều ở đây, còn đến phiên ngươi?” Bà cũng biết người bán mình làm nô thì hôn sự gì đó đều là chủ nhân người ta làm chủ, tên ngốc này nói cái này làm gì?



Nhạc An cũng nói: “Thúc, chúng ta không nói cái này, năm nay thu hoạch có tốt không?”



Nói đến cái này, đường thúc Nhạc An vội nói: “Lúa mạch ngược lại thu hoạch còn tốt, chỉ là ta thấy lúa nước có lẽ không được. Hiện tại đúng là thời điểm phấn hoa phát tán, ông trời lại luôn mưa, kết hạt sữa (lúa sữa = lúa vừa ngậm sữa rồi mới thành hạt gạo) muốn ít. Ài, tuy rằng chúng ta không trông cậy vào ăn cơm gạo, nhưng mà tốt xấu có thể đổi được chút gì khác.” Người nhà nghèo làm sao có thể ăn cơm tẻ mỗi bữa? Đều là dùng gạo này đổi nhiều lương thực phụ, mới có thể lấp đầy bụng ăn no.
“Hắn cũng muốn đến, nhưng cha con nói trước học xong rồi nói sau. Hiện tại hắn đang ở học đường.”



“Cha nói rất đúng, nên như vậy, chúng con cũng không có việc gì, cha nương, hai người không nói việc này cho đại tỷ nhị tỷ con chứ?” Vương Phúc Nhi chỉ sợ bọn họ mà biết thì sốt ruột.



“Trong lòng nương đều biết, không nói với các nàng. Về sau cũng không cho tùy tiện đi ra ngoài, đều hù chết nương rồi, còn có công công bà bà con, bọn họ đều quá mức lo sợ. Con nên hiếu kính bọn họ nhiều.”



Lần này tú tài công cũng đến đây, Tống nãi nãi thấy đệ đệ nhà mình về đây, cũng vui vẻ. Còn không phải sao, đều không cho mọi người đi, tốt xấu hai đứa nhỏ đã trở về, phải chúc mừng chúc mừng. Không bao lâu, cả nhà Vương Đại Bảo cũng tới hỏi thăm, ngay cả mấy người biểu cô Tú Nga cũng tới, mọi người biết Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh bình bình an an trở về, có thể coi là an tâm.



Nhìn xem, đây mới là thân nhân, quan tâm ngươi, trân trọng ngươi.



Mọi người cũng hàn huyên tán gẫu tình huống lở núi: “Nói là sẽ sửa nhanh chóng, chỉ là đến bây giờ cũng không có động tĩnh, đoán là nhất định muốn mọi người ra tiền mới được. May mắn các con tìm một đường khác để trở về, bằng không thật là khó làm.” Mọi người đều nói như vậy.



Tú Thủy trấn chẳng qua là một địa phương nhỏ, người trên thị trấn cũng không nguyện ý quản chuyện này. Ngươi nói lúc này muốn sửa đường, vậy tiêu tiền, phú hộ trên huyện lị sao mà tán thành lấy tiền giúp đỡ sửa đường nơi khác? Cho nên có lẽ lần này phú hộ Tú Thủy trấn sẽ ra tiền.



Vương Phúc Nhi trở về phòng nói với Tống Trường Khanh: “Còn không bằng chúng ta chủ động ra tiền, đợi cho người khác tới lừa bịp tống tiền, tiền này ra càng nhiều. Để cho chúng ta dẫn đầu người cực có tiền ở trên trấn, coi như thành là bản thân Tú Thủy trấn chúng ta tự mình sửa đường là được. Chờ quan phủ lại đây, phải hầu hạ người quan phủ cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền.” Có vài người giàu có muốn thanh danh, nhưng mà lại không muốn tiêu tiền không công, lúc này không phải vừa vặn là một cơ hội?



“Ngược lại là nàng nói đúng. Hễ việc gì có liên quan người quan phủ thì mãi cũng không xong, phần lớn tiền bạc đều vào túi tiền bọn họ, chỉ là chúng ta tự mình sửa đường, vậy người quan phủ nhìn còn không đỏ mắt sao?”



“Trấn trên chúng ta có ai đức cao vọng trọng hay không, hoặc là sau lưng có núi để dựa vào, để cho người như vậy ra mặt, người làm quan khẳng định không dám chọc. Đến lúc đó bọn họ cũng có thanh danh tốt, cũng không sợ ra chút tiền này, đây không phải là chuyện nhất cử lưỡng tiện sao?” Rồng mạnh cũng không ép được rắn thổ địa, đạo lý này đúng là chân thật.