Con Gái Nhà Nông

Chương 172 : Cưới nàng dâu hiền

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh_dd.lequydon



Chẳng qua, chờ tức phụ Nhị Bảo đi tới vụng trộm lặng lẽ nói cùng Đinh thị một lát, sắc mặt của bà tất nhiên không thể đẹp mặt. Bà không kiên nhẫn nói với tức phụ Nhị Bảo: "Nàng còn có mặt mũi tới đây nháo? Trực tiếp đuổi ra đi ngoài cho ta không phải là được sao? Còn nói với ta làm gì?"



Tức phụ Nhị Bảo khó xử nói: "Nương, hôm nay là ngày gì, thật sự đuổi người đi ra ngoài, đến lúc đó nhà chúng ta trở thành trò cười mười dặm tám thôn."



Đinh thị không kiên nhẫn nói: "Ngươi đi trước nhìn, một lát ta đi qua."



Vương Phúc Nhi cúi đầu, có lẽ là chuyện phiền toái, chúng ta cũng không cần chộn rộn.



Đinh thị nhìn qua một vòng người chung quanh, nghĩ nghĩ, dù sao việc này, một mình mình trị không được, những người này cũng đều là người lão Vương gia, các nàng còn phải cùng ra chủ ý.



"Cái kia, Hoa nhi à, có phải ngươi và Thanh Mai có quan hệ tốt hay không? Đại bá mẫu cầu ngươi giúp một chuyện."



Vương Hoa Nhi nói: "Đại bá mẫu, người nói lời này, không đầu không đuôi, ta và Thanh Mai quan hệ tốt, đó cũng là chuyện ngày bé, nhiều năm như vậy, nàng là nàng ta là ta. Không nói gạt người, lần trước ta bị kích động trở về thăm nàng, nàng liếc mắt một cái đều khinh thường bộ dáng của ta, ta và nàng cũng không có gì để nói." Vương Hoa Nhi cũng hiểu biết thật sâu vị Đại bá mẫu này, nếu nhắc tới Thanh Mai, vậy nhất định chuyện phiền toái này không thoát được can hệ với Thanh Mai, nàng cũng không muốn dính vào phiền toái.



Đinh thị có chút thất vọng, còn tưởng rằng Hoa Nhi và Thanh Mai quan hệ giống như trước đây, hiện tại cũng được việc, bà lại nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi à, đầu óc ngươi linh hoạt nhất, ngươi giúp Đại bá mẫu một chút, bằng không hôm nay Đại bá mẫu có thể sẽ không còn mặt mũi."



Thích thị vội hỏi: "Đại tẩu, ngươi có việc thì nói, ngươi không nói là chuyện gì, chúng ta có thể giúp được hay không còn không nhất định đâu. Nói không đầu không đuôi như vậy, tính là gì chứ. Phúc nhi cũng không phải cái gì cũng có thể giúp, nếu để cho Phúc nhi của nhà ta đi làm chuyện xấu mới có thể giúp ngươi, ta cũng không thể để cho Phúc nhi của nhà ta đi làm đâu."



Sở thị cũng nói: "Đại tẩu, hôm nay chính là ngày vui, tẩu còn nói chuyện thật không minh bạch như vậy, đến lúc đó ai cũng không giúp được tẩu. Chúng ta đều là người lão Vương gia, cũng không thể ở ngày hôm nay như vậy, làm cho chuyện hỏng đi. Ta vừa nghe tức phụ Nhị Bảo nói cái gì mà đuổi người ra đi là làm sao? Người này rốt cuộc là ai hả?"
Tứ Bảo cũng là người bướng bỉnh, Đinh thị ngăn không được, nghĩ coi, cho dù là hiện tại ngăn cản, phu thê người ta, buổi tối nói ở trong phòng, bà còn có thể lúc nào cũng giấu giếm?



Quả nhiên khi Điền thị biết việc này, nói không tức giận đó là không có khả năng, nhưng mà nam nhân của mình chủ động nói việc này, vậy thật sự nói rõ hắn là thẳng thắn vô tư. Nam nhân này thật sự không tệ, nàng cũng phải tỏ thái độ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d



Cho nên Điền thị trước mặt mọi người, nói: "Con tin tưởng Tứ Bảo, mặc kệ người khác nói như thế nào, con cũng sẽ không nghe, nếu con gả cho Tứ Bảo, thì chính là cùng hắn qua cả đời này. Cha nương, hai người yên tâm, Thanh Mai kia đơn giản chính là không muốn cho chúng con sống tốt, chỉ cần bản thân con không tin chuyện này, vậy không có việc gì, nàng ta cũng nháo không được."



Đinh thị giấu giếm cũng sợ con dâu mới biết thì việc này nháo lớn, cho nên con dâu mới tỏ thái độ, bà cũng hiểu được không có việc gì nữa. Cảm giác chuyện đã giải quyết xong, cũng không đúng, Thanh Mai cũng cư ngụ ở thôn này, đến lúc đó nàng ta thường xuyên tới đây làm ầm ĩ một trận, vậy phu thê Tứ Bảo sống cũng không thoải mái. Đinh thị trông mong nhìn Vương Phúc Nhi, hy vọng nàng có thể nghĩ biện pháp tốt, không cho Thanh Mai kia tới đây.



Vương Phúc Nhi nói trong lòng, biện pháp tốt? Đó chính là gả Thanh Mai đi ra ngoài là được, lập gia đình rồi nàng cũng không làm ầm ĩ được, nhưng mà hôn sự của người ta chúng ta chen miệng được sao? Nếu lo lắng cố sức đi giúp người ta, nói không chừng người ta còn tưởng rằng mình thiếu nợ người ta đấy.



Chẳng qua nương và ca ca Thanh Mai đều tới đây, đến xin lỗi với Đinh thị, nói khuê nữ mình không hiểu chuyện, về sau tuyệt đối không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Đinh thị nghe xong châm chọc khiêu khích, cũng may Toàn thị và Tống thị khuyên bảo, người này không thể quá phận, nếu Đinh thị nói nữa, nói không chừng chọc giận người ta, làm người phải khoan dung mà độ lượng.



Nương Thanh Mai nói: "Đều là không phải của ta, năm đó nếu ta không bán nàng đi thì tốt rồi, hiện tại trong lòng đứa nhỏ Thanh Mai này hận ta."



Ca ca Thanh Mai cũng nói: "Cũng do bản thân ta không có bản lĩnh, còn phải bán muội tử của mình, hiện tại đã xảy ra việc này, đều là tại ta."



***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cưng chiều cũng là thương tổn!



Hết chương 172.