Con Gái Nhà Nông

Chương 5 : Tính toán của Đinh thị

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Thích thị cũng là người hiểu biết, hỏi: “Đại tẩu, có phải ngươi có chuyện gì hay không?”



Đinh thị quanh co: “Cũng không có chuyện gì.”



Trong lòng Vương Phúc Nhi khinh bỉ, không có việc gì, ngươi sẽ chạy đến phòng bếp hỗ trợ? Xem ra chuyện này, thật sự là rất khó khăn, nhìn xem Đại bá mẫu đều đang xoay vòng vòng, nhắc tới đại công thần của Vương gia còn

có chuyện gì làm nàng khó nói?



”Đại tẩu, ngươi đừng khách khí với ta.”



Vương Phúc Nhi phun tào, nương à, người ta khẳng định sẽ không khách khí với người, hiện tại cũng chỉ là làm nền thôi.



Đinh thị nói: “Ta thấy tiểu cô của chúng ta đến bây giờ cũng chưa có nghị

thân (đính hôn), cho nên ở trong lòng sốt ruột, nói cho cùng, chúng ta

là chị dâu của nàng, chúng ta không sốt ruột cho nàng, thì ai sẽ sốt

ruột cho nàng đây?”



Thích thị theo bản năng tiếp một câu: “Không phải còn có cha nương chúng ta sao?”



Mặt Đinh thị lập tức biến đen, Vương Phúc Nhi cười thầm, nếu không biết

tính tình của nương mình, còn tưởng rằng nàng đang cố ý chặn họng Đại bá mẫu. Nhưng mà Thích thị chỉ là ăn ngay nói thật, cũng chính bởi vì như

vậy, Đinh thị mới không có cách nào phát giận ra được.



”Chuyện

này, đương nhiên cha và nương có thể làm chủ thay tiểu cô, nhưng mà

chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp nghe ngóng. Trước đó, ta trở về nhà mẹ đẻ, nương ta nghe nói chuyện của tiểu cô, cũng thật gấp gáp, chuyện

này, vừa vặn tiểu đệ ta cũng chưa có đón dâu, chuyện này không phải là

trời đất tạo thành nên thân càng thêm thân sao? Tam đệ muội, ta nghĩ,

một mình ta đi tới chỗ của nương nói chuyện này, cảm thấy cũng thật

ngượng ngùng. Dù sao bên kia là huynh đệ ta, có chút ý tứ mèo khen mèo

dài đuôi, Tam đệ muội có thể đi theo giúp ta không? Cũng không phải để

cho ngươi nói cái gì, chỉ cần ở bên cạnh tùy tiện nói hai câu giúp ta là được.”



Đại bá mẫu này, thật đúng là rắp tâm tìm cái bè cho bà

nội, nghe nói tình trạng nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu cũng không tốt gì, y

theo tính tình cùa bà nội, khẳng định là sẽ không đồng ý. Nhưng mà lúc

này Đại bá mẫu còn phải nói việc này, cho nên kéo nương của nàng theo,

đến lúc đó để cho nương nàng gánh vác bị mắng một phần. Dù sao lúc bà

nội muốn mắng người, lại muốn mắng cái gì thì sẽ mắng cái đó. Hơn nữa

nương nàng đều là bị mắng thành quen, lại không có sinh con trai, kết

quả cuối cùng nhất định là nương bị mắng.
như vậy chứ, luôn tóm chặt chuyện tam tẩu không sinh con trai mà nói,

sinh không được con trai chẳng lẽ là tam tẩu tự nguyện? Tam ca người ta

cũng không ghét bỏ, nương lo cái gì hả, cũng không phải không có tôn tử! Lại nói, Cúc nhi, Hoa nhi và Phúc nhi không phải tốt hơn Chi Nhi nhiều? Cho dù là so với Tứ Bảo, cũng rất là ngoan, cố tình nương đều nhìn

không thấy.



”Cô!” Vương Phúc Nhi chào hỏi Vương Hà Hoa, Vương Hà

Hoa đối với ba tỷ muội các nàng cũng không tệ lắm, có đôi khi còn nói

chuyện giúp cha nương của nàng, cho nên Vương Phúc Nhi chào hỏi phải nói là rất ngọt.



”Ừ! Phúc nhi đang làm gì nha?”



”Con học đánh túi lưới với nương. Cô có thể cũng dạy cho con một chút hay không?” Vương Phúc Nhi hỏi.



”Được chứ.” Châm tuyến của Vương Hà Hoa cũng tốt lắm, cho nên dạy Vương Phúc

Nhi mấy cách. “Phúc nhi chúng ta thật là thông minh, trong chốc lát đều

đã học xong.” (Châm tuyến: thêu thùa may vá)



”Tiểu cô, tiểu hài

tử không cần khen ngợi, Phúc nhi nha đầu kia đều muốn vểnh đuôi lên rồi. Hoa nhi, mang theo muội muội con đi bên ngoài chơi đi.”



Vương

Cúc Nhi đang cho gà ăn ở trong sân, Vương Phúc Nhi kề tai nói nhỏ với

Vương Hoa Nhi: “Nhị tỷ, chúng ta có thể đi lên núi hay không?”



”Muội lại muốn làm gì?” Vương Hoa Nhi hỏi.



”Nhị tỷ, còn không phải muội muốn tích lũy chút tiền riêng sao? Về sau có

thời điểm cần dùng gấp cũng lấy ra được, tỷ xem xem, cha và nương trong

tay bọn họ có chút bạc nào sao?”



”Muội nói đúng, nhưng mà trên

núi có thứ gì có thể bán hả, con thỏ và gà rừng chúng ta cũng không bắt

được. Trái cây dại cũng bán không được tiền, nấm núi cũng không đủ cho

chúng ta ăn.”



”Đi lên núi nhìn xem chẳng phải sẽ biết rồi sao? Nói không chừng còn có thứ tốt.” Vương Phúc Nhi nói.



”Cái đầu nhỏ của muội đều nghĩ lắm thế, nhưng mà, muội nói cũng đúng, ta đi

lên núi nhìn xem, nhưng mà cha và nương khẳng định sẽ lo lắng.” Chỉ có

hai đứa nhỏ đương nhiên người lớn sẽ lo lắng rồi.