Con Gái Nhà Nông

Chương 6 : Kế hoạch biết chữ của Vương Phúc Nhi

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Editor: ChieuNinh



"Cẩu Đản ca nói bọn họ cũng đi lên núi, chúng ta đi cùng bọn họ đi." Lần đầu tiên đi trước dò đường.



"Cũng tốt, Cẩu Đản bọn họ thường xuyên đi lên núi, đi theo bọn họ sẽ không bị lạc mất. Tỷ nói, Phúc nhi nè, sao chuyện gì muội cũng muốn hả. Càng ngày càng quỷ tinh."



"Muội muốn là quỷ tinh, cha và nương chúng ta còn có thể bị khinh bỉ? Bà nội ở bên kia còn không phải bất công sao?" Bản thân mình chính là nha đầu bồi tiền, bà nội nhất định chướng mắt.



Nói đến đây, hai tỷ muội đều có chút nhụt chí.



"Cúc nhi à, cho gà ăn hả." Trong viện có một người đi vào, là Lưu thị nương tử của huynh đệ ông nội Vương Cúc Nhi, cũng chính là chị em dâu với Triệu thị. Nghe nói trước kia tính tình của Triệu thị cũng không tốt, cũng có mâu thuẫn với Lưu thị này, hôm nay bà đến đây là có chuyện gì?



"Nhị bà nội mới đến ạ!" Vương Cúc Nhi vội chào hỏi.



"Ha ha, Cúc nhi của chúng ta cũng thành đại cô nương rồi, bà nội ngươi đâu?" Nhị bà nội Lưu thị hỏi.



"Ở trong nhà chính. Con đi kêu bà nội."



"Không phiền toái, không phiền toái, ta đi vào tìm nàng, Hoa nhi, Phúc nhi, lại đây, nhị bà nội có thứ tốt cho các ngươi."



Triệu thị đã sớm nghe được giọng nói của chị em dâu này, thấy bà nói lời này, liền ra cửa nói: "Cháu gái của ta không hiếm lạ đồ của ngươi!" Vì thế Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi liền đứng im tại chỗ. Cái thứ tốt gì cũng không thấy.



"Đại tẩu, chúng ta làm chị em dâu cũng vài chục năm, có ân ân oán oán gì nên kết thúc đi, chúng ta cũng có một đống lớn cháu trai cháu gái, sao còn tức giận với ta. Hoa nhi, Phúc nhi, nhị bà nội mang cho các ngươi kẹo đường, nhanh ăn đi!"



"Không được ăn!"



Mắt thấy thuốc nổ muốn rơi xuống trên đầu mình, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi tay nắm chạy đi ra ngoài, giờ này mà không đi, chờ làm vật hi sinh à. Ta nói nhị bà nội, các ngươi tự mình đấu với nhau đi, làm sao lại kéo tới trên đầu chúng ta hả. Vương Phúc Nhi thực buồn bực.



Đại Bảo, Nhị Bảo, và Tứ Bảo đều cơm nước xong đã sớm chạy đi ra ngoài, người ta là con trai, không cần làm việc nhà. Dù sao mấy tỷ muội các nàng là nha đầu lừa đảo, vốn phải hầu hạ người khác, cho nên mặc kệ những công việc này, thì ai làm?




"Vì sao?"



"Chính là cảm thấy biết viết chữ, đến lúc đó cũng có thể giúp cha nương nhớ kỹ sổ sách, ra cửa đi ra ngoài cũng sẽ không biến thành mở to mắt mà như mù. Ít nhất sẽ không bị người lừa gạt."



Nha đầu này thật ra là đứa hiếu thuận, tú tài công nói: "Như vậy đi, về sau buổi chiều ngươi lại đây, ta đến dạy ngươi nhận biết chữ."



"Nhưng mà, nhà của ta thực nghèo, không có tiền trả nổi học phí." Vương Phúc Nhi thở dài.



"Tiên sinh không thu học phí của ngươi, hiện tại ngươi có thể viết bao nhiêu chữ?"



"Có vài chữ rồi."



"Tốt lắm, từ ngày mai bắt đầu, ngươi cứ tới đây, đến lúc đó học xong thì giúp cha nương ngươi nhớ sổ sách." Tú tài công vui tươi hớn hở nói.



Vương Hoa Nhi thẳng cho đến khi rời khỏi học đường còn choáng váng hồ hồ: "Phúc nhi, tiên sinh thật sự nói muốn dạy muội học chữ?"



Vương Phúc Nhi khẳng định gật gật đầu. "Trời ạ, Phúc nhi ơi, muội là gặp may mắn rồi, bọn họ nói chỉ có thiên kim tiểu thư mới có thể biết chữ."



"Nếu nhị tỷ muốn học, muội sẽ sẽ dạy cho tỷ."



"Đừng đừng đừng, tỷ vừa thấy chữ kia thì sẽ ngủ, vẫn là quên đi, việc này là chuyện tốt, chúng ta đi nói cho cha nương. Đến bây giờ tỷ còn không thể tin được nè."



"Nhị tỷ, chuyện này nói cho đại tỷ và cha nương là được, nhưng đừng nói cho người khác, bằng không bà nội lại có thể nói rồi."



"Biết, biết, nhị tỷ của muội còn không ngốc, cha nương của chúng ta khẳng định sẽ thật cao hứng!" Cho dù Phúc nhi không phải là con trai thì thế nào? Còn không phải có phúc khí học biết chữ sao, Đại Bảo Nhị Bảo còn không có cơ hội này đâu. Đó là chính miệng tú tài công nói, không lấy tiền dạy muội tử. Vương Hoa Nhi cảm thấy trời càng xanh hơn, nước càng trong hơn, ngay cả hoa dại trên đường cũng đẹp hơn.



Hết chương 6.