Con Gái Nhà Nông

Chương 72 : Thân mật, tiểu tam?

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Vương Đồng Tỏa đi vào phòng ở của mình, nhìn nương tử nhà mình đang lau nước mắt. Trong lòng đau xót, nói: "Hoa Mai nói, ta đã biết rồi." Tay Thích thị ngừng lại một chút, chờ Vương Đồng Tỏa nói chuyện.



"Không nói gạt nàng, người mà Hoa Mai nói là từ nhỏ lớn lên cùng với ta, lúc trước cha mẹ cũng thương lượng muốn cho hai người chúng ta đính hôn, chỉ là nhà của ta nghèo, nhà bọn họ ghét bỏ, sau đó lại không thành."



"Nói như vậy, quả thật là nàng thân mật của ngươi?" Thích thị hỏi.



"Cái gì mà thân mật chứ, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng có thật nhiều người đó, nhà chúng ta là cái tình huống kia, có thể lấy được tức phụ cũng xem như không tệ rồi. Nương bọn nhỏ, ta là dạng người gì chẳng lẽ nàng không biết sao, tuyệt đối không có tâm địa gian giảo này. Chúng ta cũng đã có bốn đứa nhỏ, về sau cũng là hai người chúng ta cùng qua cả đời, chẳng lẽ nàng còn chưa tin ta sao?" Vương Đồng Tỏa nói.



"Làm sao ta biết được, chàng cũng chưa nói cùng ta." Thích thị lấy mu bàn tay lau khóe mắt.



"Ta thì cảm thấy cái đó không có cần thiết, nó cũng không phải chuyện gì quan trọng hơn chuyện ta cưới nàng, chỉ muốn thật kiên định cùng nhau cả đời cùng với nàng. Nha đầu Hoa Mai lớn như vậy, vẫn không hiểu chuyện, nàng đừng nghe lời của nàng ta, ta có nương tử tốt đứa nhỏ ngoan mà không cần, còn suy nghĩ khác làm gì?" Nông dân còn nói cái gì mà tình mà yêu chứ, trong lòng Vương Đồng Tỏa chỉ có nương tử đứa nhỏ đầu giường đặt gần lò sưởi ấm áp, hắn cũng không phải là tên lêu lỏng, điểm này Vương gia thôn mọi người có thể cam đoan.



Thích thị nghe xong Vương Đồng Tỏa nói, tâm lý an ổn không ít, cũng tự trách mình, rõ ràng chính là Hoa Mai không chiếm được thứ tốt nên làm cho mình khổ sở, sao còn liền vào ôm vào đây? Kỳ thật vẫn là bởi vì nàng để ý nam nhân của mình để ý gia đình của mình.



Vương Mai Hoa thật đúng là nói được thì làm được, qua vài ngày, thật sự dẫn một cái tiểu tức phụ tới đây: "Tam tẩu, đây là Ngọc Trân tỷ, hắc hắc, trước kia Ngọc Trân tỷ và ta đều chạy ở sau mông Tam ca đấy."



Sắc mặt Thích thị thản nhiên: "Hoa Mai, ngươi tới thì tới, sao còn mang người ngoài tới đây? Không biết vị này là ai? Trước kia ta cũng chưa thấy qua. Chẳng lẽ là thân thích bên nhà chồng Hoa Mai ngươi?" Ý tứ chính là bất kể nàng ta Ngọc Trân gì, ta không biết, chỉ là một người ngoài, ngươi là một người ngoài, không có thông báo trước với chủ nhà, liền đỉnh đạc tới cửa, cũng quá không lễ phép!



Tiểu tức phụ gọi là Ngọc Trân trên mặt thoạt hồng thoạt trắng, nếu không phải mình bị nhà chồng hưu, nếu không biết hiện tại Vương Đồng Tỏa phát tài, nàng ta mới sẽ không tới cửa chịu vũ nhục này đâu.



"Sao tam tẩu nói như vậy chứ, từ nhỏ ba người bọn ta chơi chung rất tốt nha, như thế nào xem như ngoại nhân chứ?" Vương Mai Hoa cười nói.



"Không phải ngoại nhân thì chính là nội nhân, tỷ, ta nghe tú tài công nói nội nhân bình thường đều là cách nói khác để gọi thê tử. Nội nhân của cha ta chúng ta là nương mình, cũng không biết thẩm này là nội nhân nhà ai đây?" Vương Phúc Nhi làm bộ như thiên chân hỏi. (ngoại nhân: người ngoài. Phúc Nhi đang chơi chữ nên mình để từ Hán Việt luôn)
"Vậy nhị ca đi với muội đi. Chính là người kia, thấy không, đến lúc đó muội kêu ca làm gì thì ca cứ làm theo."



"Đi!" Vương Nhị Bảo chỉ kém vỗ ngực đáp ứng rồi.



Từ lần đó sau khi cái gì mà Ngọc Trân tới cửa, Vương Phúc Nhi vẫn đều lo lắng, nói chung cảm thấy nàng ta sẽ không nhanh chóng ngừng công kích như vậy. Phải biết rằng một nữ nhân bị hưu bỏ, trừ bỏ tạo thành sự thật trước, cũng không có cách nào dựa vào phụ thân nhà mình. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đương nhiên, cha thì sẽ không làm như vậy, nhưng mà ngăn không được người có lòng thiết kế, nếu như người này bổ nhào vào trong lòng cha, sau đó để cho người ta phát hiện lớn tiếng ồn ào, vậy thì phải làm sao?



Cho nên mỗi ngày Vương Phúc Nhi thấy cha đi ra ngoài đồng làm việc, liền đi theo ẩn nấp phía sau cây liễu bên kia đường. Mấy ngày trước cũng không có chuyện gì, hôm nay rốt cục phát hiện nữ nhân kia ăn mặc loè loẹt đi tới phương hướng của cha.



"Đi, đi theo nhanh chút, Nhị Bảo ca, chính là nữ nhân này, chết cũng không biết xấu hổ, muốn quấn quít lấy cha muội, một lát nữa ca cần phải giúp muội." Vương Phúc Nhi nói.



Vương Nhị Bảo đã sớm nghe được chuyện này từ trong miệng nương nhà mình, đương nhiên là gật đầu thật mạnh, bọn họ hai tiểu nhân nhi đi theo đuôi Tần Ngọc Trân. Vương Đồng Tỏa đang bận rộn bón phân cho ruộng nhà mình, cũng không biết nữ nhân kia đang nói gì, mà Vương Đồng Tỏa thì một câu cũng không có trả lời.



"Không tốt, Nhị Bảo ca, chúng ta chạy nhanh đi qua!"



Chỉ thấy Tần Ngọc Trân một phen ôm cổ phía trước Vương Đồng Tỏa, nhắm mắt lại la lớn: "Đồng Tỏa ca, sao ngươi lại như vậy, ngươi còn muốn cho ta con đường sống hay không?"



Quyết định của ả là, hấp dẫn mọi người đang ở dưới ruộng tới đây, để cho mọi người đều nhìn thấy mình đang ở trong lòng Vương Đồng Tỏa. Như vậy, xem Vương Đồng Tỏa có chịu thừa nhận hay không, đến lúc đó ca ca tẩu tẩu nhà mình cũng sẽ giúp đỡ nói chuyện.



Chỉ là ả lại nghe được tiếng cười của không ít người: "Ta nói muội tử Tần gia, ngươi ôm một tiểu tử choai choai làm gì đây?"



"Đúng vậy, muội tử, nếu ngươi thiếu nam nhân, có thể tìm chúng ta nha." Tần Ngọc Trân liền mở to mắt, phát hiện mình đang ôm là một tiểu tử hơn mười tuổi, sợ tới mức lập tức buông lỏng cánh tay ra.



Hết chương 72.