Con Gái Nhà Nông

Chương 92 : Chuyện bát quái

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Khương di phu vẫn là dáng vẻ hồi trước, thoạt nhìn cũng không có chút thay đổi nào, mà Khương Điền và Khương Lỗi thì biến hóa rất lớn, Khương Điền đã bắt đầu đổi giọng, mà Khương Lỗi mập mạp từ nhỏ cũng trở nên gầy đi.



"Hoa nhi tỷ, Phúc nhi, Tiểu Bảo, các ngươi đến rồi." Khương Lỗi thật vui vẻ, Khương Điền thì ra vẻ người lớn, nhưng mà qua không được bao lâu, cũng hiện rõ ra. Mấy đứa nhỏ đều líu ríu nói chuyện với nhau.



Khương di phu và a di ở một bên nhìn cười.



Cơm giữa trưa vừa phong phú lại ăn ngon, Vương Tiểu Bảo ăn tới cái bụng tròn vo, khiến cho mọi người đều muốn xoa xoa bụng của nó, hỏi dưa đã chín chưa, cuối cùng làm Vương Tiểu Bảo mắc cỡ, hơn nữa lại mệt nhọc, không bao lâu thì đã ngủ.



A di mang theo Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi thăm phòng mới của bọn họ, phía sau có một loạt phòng ở: "Ta và di phu các con đều thương lượng qua, đến lúc đó xây một tấm tường bên này rồi mở ra thành mặt tiền cửa hàng cho thuê, một năm cũng thật nhiều tiền, trong nhà nhiều chỗ bỏ trống không ở cũng không tốt. Trừ bỏ bốn người chúng ta, cho dù thêm hai nha đầu một bà tử, thì phòng ở vẫn còn nhiều như vậy, lúc ấy ta nói mua nhỏ một chút, di phu các con còn không đồng ý, hiện tại thì hối hận đi."



Không thể không nói, ý nghĩ của hai người a di rất kinh tế, có thể nghĩ đến chuyện cho thuê mặt tiền cửa hàng, thật đúng là một chút cũng không buông tha. Xây tường cũng không ảnh hưởng cuộc sống bên này, cách cũng xa, mặt khác còn có tiền thuê, quả nhiên là biện pháp tốt đếm tiền không hết.



Vương Phúc Nhi nghĩ, có nên nhìn xem tiền trong tay có đủ rồi mua nhà cửa ở trấn trên, sau đó thuê hay không? Đây cũng là tốt biện pháp, nhà cửa chỉ cần có khế ước mua bán vậy thì đó là cả đời, kiếp sau kiếp sau nữa đều là của ngươi, và của con cháu ngươi, căn bản không có cách nói cái gì mà quyền tài sản vài thập niên. Đó là thứ lợi nhuận ổn định không lỗ vốn, mua ruộng đất còn phải xem ông trời có nể mặt hay không, mà mua nhà cửa, tiền thuê là trốn không thoát đi.



Được, quyết định, trở về nói với cha nương. Nếu có thể mua được nhà ở khu vực buôn bán, vậy nói không chừng tiền thuê qua vài năm thì đã thu lại vốn mua nhà rồi.



Đi thăm nhà xong, đi nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy sảng khoái tinh thần.



"Buổi chiều ngươi không đi học đường sao?" Vương Phúc Nhi hỏi Khương Lỗi. 



Khương Lỗi nói: "Hiện tại là buổi sáng đi học đường, buổi chiều vốn không có bận, cho nên ta còn muốn học ở nhà."



"Trách không được bộ dạng ngươi gầy như vậy." Vương Phúc Nhi nhỏ giọng nói thầm.



"Ngươi nói gì?" Khương Lỗi không có nghe.
"Ài." Thu Nương thật có lỗi nói: "Chờ chuẩn bị tốt cho bên kia rồi, ta lại nói Khương gia nãi nãi ngài, bằng không trong một lát nữa, tiệm này của ta sẽ gặp phải tai ương."



A di cũng không muốn khó xử người khác: "Đi thôi, đi thôi, nhìn tinh thần ngươi khó chịu. Nhà của ta cũng làm buôn bán, biết ngươi khó xử."



Thu Nương rất là cảm kích, vội chạy đi ra ngoài, a di chọn vài loại vải chất liệu tốt, sau đó để cho người ta nhớ kỹ, khi nào làm xong thì đưa tới nhà bọn họ.



Lúc đi ra ngoài, Vương Phúc Nhi thấy mấy người có bộ dáng là nha đầu vây quanh một nữ nhân, không biết đang nói gì. Vẻ mặt Thu Nương mang cười, lại không ngừng nhận lỗi, ài, dạo này, ai cũng không dễ dàng, có quyền thế là đại gia!



Qua vài ngày, Thu Nương tự mình đưa quần áo tới cho a di: "Lần trước thật sự là xin lỗi, Khương gia nãi nãi đại nhân có đại lượng, không có so đo với ta, trong lòng ta cảm kích."



Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi ở bên cạnh nghe. A di hỏi: "Lần trước người nọ là ai, kiêu ngạo như vậy."



Thu Nương thở dài: "Là phu nhân Huyện thừa, đắc tội không nổi, lại nói tiếp, vị Trương gia nãi nãi này vẫn cùng quê với Khương gia nãi nãi đó."



A di có hứng thú: "Hả? Chẳng lẽ nàng cũng là người trấn Tú Thủy?" Những người này thật sự là đều đã hỏi thăm ra.



"Đúng vậy, nhà mẹ đẻ vị Trương gia nãi nãi này là trấn Tú Thủy, nghe nói nhà mẹ đẻ của nàng ta ở Tú Thủy trấn mở hiệu thuốc bắc. Cũng là chuyện bảy tám năm, về phần nhà mẹ đẻ nàng ta trước kia ở nơi nào thì ta cũng không biết."



Lỗ tai Vương Phúc Nhi dựng thẳng lên, hiệu thuốc bắc? Tú Thủy trấn? Chẳng lẽ là? Vương Hoa Nhi cũng cho Vương Phúc Nhi một ánh mắt. Tống Trường Khanh nói qua hắn có một cô cô gả đến huyện lị, chẳng lẽ chính là vị kia? Nhưng mà thế này thì tương phản cũng quá lớn đi, tuy rằng Tống Trường Khanh nói chuyện ngông cuồng, nhưng mà không làm cho làm cho chán ghét. Ngay cả Tống thúc thúc, đó là người rất tốt nha, người trấn trên đều tôn kính hắn, chẳng lẽ phu nhân Huyện thừa này là đột biến gien?



"À~, thì ra là nhà kia, ta đã biết, nhưng mà ta biết danh tiếng nhà mẹ đẻ của nàng ta ở Tú Thủy trấn tốt lắm, sao người này lại như vậy?"



Thu Nương nói: "Tục ngữ nói rồng sinh chín loại, mỗi loại khác nhau, người từ trong bụng một mẹ thì cũng có tốt có xấu, cũng không nói chính xác được."



"Lời này nói đúng." A di nghĩ tới tiểu cô kia và nam nhân của mình, còn không phải không giống nhau sao. Lại nói chút chuyện phiếm với Thu Nương rồi Thu Nương mới cáo từ rời đi.