Con Gái Nhà Nông

Chương 93 : Vơ vét của dân!

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Trên huyện mỗi khi đến tháng bảy thì sẽ có hội chùa, đến lúc đó người ở các trấn các thôn mới có thể tới đây đi trẩy hội, đương nhiên, người ở huyện khác cũng tới. A di thì kiên quyết không cho phép Tiểu Bảo đi, bởi vì chuyện một lần kia thiếu chút nữa đã đánh mất Vương Phúc Nhi, vẫn còn để lại bóng ma ở trong lòng nàng. Kết quả tiểu cữu cười nói: "Không có việc gì, đệ mang theo bọn nhỏ đi, hội chùa là ban ngày, đệ ôm Tiểu Bảo, Hà Hoa ôm Lượng Lượng, Khương Điền và Khương Lỗi đều là người lớn, Hoa nhi và Phúc nhi cũng không nhỏ, sẽ không đi lạc"



A di nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cũng được, các đệ cần phải trông kỹ bọn nó, còn có Khương Điền Khương Lỗi, các con cũng không thể tự mình lo chơi đùa, phải trông chừng đệ đệ muội muội, biết không?"



Vương Hoa Nhi nói: "A di, con lớn nhất đi, con thấy không có việc gì."



Thích Gia An nói: "Nhị tỷ, tỷ yên tâm, người của tiêu cục chúng ta cũng cùng đi trẩy hội, không có việc gì. Người tiêu cục cũng đều có chút tài năng, người khác còn không dám trêu chọc tới cửa."



Vì thế thương lượng xong, Thích Gia An dẫn bọn nhỏ xuất phát, địa điểm hội chùa cách nhà a di có chút xa, chỉ có thể là ngồi xe đi. Nhưng mà cách càng gần thì xe ngựa càng khó đi, đến cuối cùng thì trực tiếp không đi được. Người đánh xe nói là nhiều người xe ngựa nhiều, rõ ràng là đường bị kẹt, đi xe không được.



Dù sao cũng sắp đến, mọi người đều xuống xe ngựa, Thích Gia An cõng Vương Tiểu Bảo ở trên vai, làm cho Vương Tiểu Bảo rất vui sướng. Lượng Lượng cũng quấn quít lấy muốn như vậy, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ còn có Khương Điền là tiểu tử choai choai cõng lên, bên cạnh tiểu cữu mẫu còn trông chừng, sợ Lượng Lượng rơi xuống. Khương Điền nói: "Cữu mẫu, người yên tâm đi, Lượng Lượng không nặng, con có thể cõng được, con ở trong tiệm cũng từng khiêng gạo rồi, còn nặng hơn Lượng Lượng."



Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi nắm tay nhau, nhìn người đến người đi, đều bán rất nhiều thứ, bên này chủ yếu là bán các loại đồ chơi nhỏ, còn có một ít trâm hoa, trâm gỗ … tự làm, Vương Hoa Nhi nhìn không nhấc chân đi được. Ở Vương gia thôn, mọi người cũng không có mang cái gì đẹp, nhiều lắm làm cái hoa lụa, bình thường tóc đều là bện lại, đồ trang sức là dây cột, làm sao gặp qua mấy cái này?



Vương Hà Hoa thấy Vương Hoa Nhi như vậy, nói: "Hoa nhi, vừa ý loại nào?"



Vương Hoa Nhi có chút ngượng ngùng, Vương Hà Hoa trực tiếp chọn mấy thứ, nàng mua vài thứ cho chất nữ nhi kiêm ngoại sinh nữ. "Phúc nhi, con thích gì?" Vương Hà Hoa mua một ít đồ trang sức, lại hỏi Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi nói: "Cô cô, trên người con có tiền, tự con mua."



"Có tiền là của con, còn đây là đồ cô cô mua cho con." Vương Hà Hoa nói.



Vương Phúc Nhi nói: "Vậy cô mua cho con cái trâm hoa đi. Con thích cái này."


Vừa nói xong thì trên đầu Khương Lỗi đã bị đánh một cái: "Nói gì đó, không có nghe thấy nương chúng ta nói chúng ta còn nhỏ sao? Ngươi lại nói nữa, cẩn thận ta đánh ngươi."



"Không nói thì không nói, đánh đệ làm gì? Cũng không phải đệ nói muốn ca thú tức phụ." Nhìn ca hắn vừa muốn đánh tới, Khương Lỗi vội chạy nhanh như chớp. Còn vụng trộm quay lại làm mặt quỷ. Làm cho mọi người đều nở nụ cười.



Mấy người lớn thì không muốn để cho đám nhỏ nghe, nhưng mà càng không cho nghe, thì càng muốn nghe, còn không phải sao, phòng ở lại không đóng kín, nói chuyện thì cũng truyền ra ngoài.



Nhưng mà Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi cảm thấy gấp gáp, hôn sự của đại tỷ nhà mình cũng đến lúc phải đề ra, nhìn thấy Khương Điền cũng có người nhớ thương, đại tỷ mình cũng đã mười sáu tuổi rồi. Tuy rằng không muốn để cho đại tỷ rời đi, nhưng mà nếu đại tỷ vẫn ở lại trong nhà, người khác sẽ nói nhảm. Đến lúc đó chịu tội là đại tỷ.



"Ài, Phúc nhi, muội nói xem vì sao chúng ta phải lớn lên chứ, trưởng thành rồi phải rời khỏi cha mẹ, phiền muốn chết!" Vương Hoa Nhi cảm khái.



Vương Phúc Nhi đối với vấn đề không có trả lời thế nào, chỉ nghe nàng ấy lải nhải. Nói thật, nàng cũng không muốn lớn lên, cảm thấy mình lại có thể trở về thời thơ ấu, cũng là buôn bán có lời, đáng tiếc là lòng người không đủ, lại cảm thấy thơ ấu này thời gian quá ngắn. Nhưng mà không lớn lên, cả đời phải dựa vào cha mẹ, vậy chẳng phải cha mẹ sẽ mệt chết đi? Cho nên vẫn mau mau lớn lên, ít nhất có thể chia sẻ giúp cha mẹ.



Hôm nay Khương di phu trở về, sắc mặt không tốt, a di hỏi: "Đây là làm sao? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"



Khương di phu thở dài: "Đều nói việc buôn bán của chúng ta náo nhiệt, bên ngoài nhìn thì nói chúng ta buôn bán lời bao nhiêu tiền, chỉ là có ai biết ở bên trong rất sốt ruột bận rộn. Còn không phải sao, phu nhân Huyện thừa đại nhân qua đại thọ, mấy người chúng ta đều phải tặng lễ, không đưa lễ mừng, đến lúc đó chính là đắc tội Huyện thừa."



"Sao lại là hắn hả, sao quanh năm suốt tháng hắn lại có nhiều chuyện như vậy, ta nhớ rõ mới trước đó không phải mới đi tặng lễ mà? Sao hiện tại lại có nữa?"



"Trước đó là mừng thọ nương Huyện thừa, hiện tại không  là phu nhân hắn sao? Nếu tiếp tục qua vài cái thọ thế này, chúng ta quanh năm suốt tháng kiếm đều cho nhà hắn rồi." Khương di phu tức giận nói.



A di cũng thực tức giận: "Mấy người này làm quan, sao đều như vậy, rất không biết xấu hổ! Vơ vét sạch sẽ một lần lại một lần, tiền của nhà người khác cũng không phải theo nước lớn trôi tới được." Nhưng mà không cho lại không được, trừ phi ngươi không muốn làm việc buôn bán ở huyện này. A di nói: "Lỗi oa tử của chúng ta nhất định phải không chịu thua kém, đến lúc đó cho Huyện thừa này đẹp mặt." Cũng không phải là huyện quan mà hắn còn càn quấy như vậy!



Hết chương 93.