Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 12 : Qua đây

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Hiển nhiên cậu đã nghe thấy lời nói của Tống Duẫn Hành, môi cậu mím chặt giống như đang căng thẳng.



Lục Niệm Niệm nhớ khi mình còn bé, từng viết một đoạn văn.



Ở trên lớp có một bạn nam, thường tóm bím tóc của cô. Có lần, Lục Niệm Niệm trực tiếp đuổi theo tới nhà vệ sinh nam, không chút lưu tình đánh cho cậu một trận.



Thế là khi viết văn, Lục Niệm Niệm viết: Khi Trương Vĩ Vĩ tức giận mồm sẽ phồng lên, mặt bánh trôi biến thành màu đỏ rực, chính là trái dâu tây chín đỏ.



Giáo viên ngữ văn ở bên dưới gạch một đường màu đỏ, bên cạnh còn viết vài chữ: Ví von không thỏa đáng, tính hiểu biết quá mãnh liệt.



Khi đó còn quá nhỏ, Lục Niệm Niệm chỉ hiểu mông lung, lời phê bình của giáo viên, nhưng lại không quá rõ ràng.



Hiện tại cô  rất rõ ràng, Tống Kim Triêu giống quả dâu tây vậy, cô rất muốn ăn.



Lục Niệm Niệm theo bản năng liếm môi.



Biết Tống Duẫn Hành là người đưa Lục Niệm Niệm tới đây, Tống Kim Triêu chỉ nhíu mày, cũng không hề nói gì.



Nhưng cậu chú ý đến lời nói của tên đó, con chim ngốc ồn ào này trở thành bạn gái của cậu khi nào?



Khi Lục Niệm Niệm nói lời từ biệt, Tống Kim Triêu đã khôi phục lại trạng thái trước đó, mặt vô cảm nhìn cô rời đi, một câu cũng không nói.



Trên đường trở về



“Ngày mai  cháu có thể đến thăm cậu ấy không?”



Đối với  chuyện, cho rằng cô là bạn gái của Kim Triêu, Lục Niệm Niệm cảm thấy, Tống Duẫn Hành khẳng định là người tốt.



Còn là một người có năng lực phận biệt vô cùng tốt.



“Gặp một lần thì có thể, cháu còn muốn gặp lần thứ hai?”



Tống Duẫn Hành liếc mắt, hiển nhiên cô gái này không hiểu tình hình của Tống gia.



Lục Niệm Niệm khẩn cầu: “Có thể không?”



Tống Duẫn Hành bật cười: “Nếu như bị nữ ma đầu biết được, cháu sẽ bị ‘Răng rắc’.”



Lục Niệm Niệm mở to hai mắt: “Là nữ ma đầu?”



Tống Duẫn Hành không muốn nhiều lời, lại nói: “Vậy tối mai cháu tới, tách ra cũng có thể.”




Bộ dạng của hai người này, làm cho cô có cảm giác, Tống Kim Triêu không giống như là dưỡng bệnh, mà là bị người giam lỏng.



“Thiếu gia không muốn gặp ai, cô về đi.”



Thật sao?



Lục Niệm Niệm không tin, ngẩng đầu lên, một mặt thần bí: “Hiện tại thiếu gia nhà chú rất muốn gặp một người.”



“Chú đoán là ai?”



Hai khuôn mặt vệ sỹ không biểu tình nhìn cô, bộ dạng giống voi không nhúc nhích tí nào.



“Là cháu.”



Lục Niệm Niệm ngữ khí rầu rĩ, đột nhiên cảm thấy, gặp mặt Tống Kim Triêu, còn khó hơn lên trời.



Ba người giằng co, cửa phòng bệnh răng rắc một tiếng mở ra.



Cậu thiếu niên trên người mặc áo bệnh nhân mặt âm trầm xuất hiện, thân ảnh thon gầy rắn rỏi, mang theo ánh sáng lành lạnh.



Tay phải của cậu nắm chặt nắm cửa, trở nên hơi trắng.



Trong mắt Tống Kim Triêu tràn ngập hàn ý, để hai vệ sĩ trước cửa thu tay về, thần sắc thấp thỏm.



“Lại đây.”



Thiếu niên lạnh giọng mở miềng, đôi mắt màu đen thâm thúy nhìn Lục Niệm Niệm, tiếp theo đưa tay về phía cô.



“Thiếu gia, chuyện này...”



Một người vệ sĩ khác nỗ lực cản họ, dù sao lãnh đạo trực tiếp của họ không phải vị trước mắt này, mà là Thẩm Mạn.



“Tránh ra.”



Mày Tống Kim Triêu chau lại, khuôn mặt trở nên trắng bạch, Lục Niệm Niệm bên cạnh, rõ ràng nhìn thấy yết hầu cậu run lên một cái.



Cô nhanh chóng đưa tay qua, chạm đến lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu, trong lòng như bị nhéo một cái.



Tống Kim Triêu hơi dùng sức, kéo cả người cô tới bên cạnh.