Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 11 : Tai cậu ấy đỏ lên

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Bạn gái?



Lục Niệm Niệm ngây người.



Tống Duẫn Hành vẫn như cũ mỉm cười vô hại, đôi mắt thâm thúy lộ ra tia sáng ôn hòa.



“Cháu không phải là bạn gái Kim Triêu sao?”



Tống Duẫn Hành nhẫn nại hỏi lại, vẻ mặt cô gái biến hóa phong phú, làm cho hắn đột nhiên nhớ tới một người, không khỏi nở nụ cười mỉm.



Hắn đến đây lấy đồ, tiện thể cho Thất Hỉ ăn.



Mắt Lục Niệm Niệm nhanh như chớp chuyển động, nếu thật sự là bạn gái thì tốt rồi, cô còn phí sức để làm gì.



Tuy rằng không biết vì sao người này sao lại có suy nghĩ như vậy, Lục Niệm Niệm đột nhiên không muốn phủ nhận.



Nếu như thật sự để cho người khác nghĩ cô là bạn gái của cậu, Tống Kim Triêu biết được, có thể sẽ từ trên giường bệnh bò dậy, xông tới đánh cô.



“Đúng, cháu chính là bạn gái của cậu ấy.”



Sau khi Lục Niệm Niệm cân nhắc, trịnh trọng nói.



“Ồ ~ “



Tống Duẫn Hành không khỏi liếc mắt, đôi mắt đen thâm thúy lần nữa dừng trên người cô gái, bộ dáng đột nhiên hiểu ra.



“Chẳng trách, cậu ta lại ăn đồ cháu đưa.”



Lục Niệm Niệm:?



“Cậu ấy vẫn ổn chứ...”



Vẻ mặt người đàn ông trước mắt thu lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc.



Tâm tình Lục Niệm Niệm cũng thay đổi theo vẻ mặt hắn, bắt đầu lo lắng.



“Cậu ấy vẫn ổn, một tiếng béo lên một vòng, mặt cũng tròn lên không ít.”



Nghĩ đến khuôn mặt Tống Kim Triêu vừa sưng lại vừa hồng, người đàn ông không nhịn được phát ra tiếng cười, mặt mày giãn ra, thực sự là bộ dạng phong lưu thư sinh.



Nghe vậy, Lục Niệm Niệm càng ủ rũ, Tống Kim Triêu đây là bị hủy dung sao?



Tống Duẫn Hành về Tống gia lấy đồ, lấy cốc cùng Rubik của Tống Kim Triêu.



Khi đi ra, một cô gái đang đợi bên ngoài, cầm cây gậy gỗ tròn tròn, bộ dạng lo lắng.



Dự đoán mấy người ở bệnh viện có lẽ đã rời đi, thời gian còn sớm, Tống Duẫn Hành đưa ra đề nghị: “Có muốn tới gặp cậu ấy không?”



Lục Niệm Niệm phắt một cái, mắt nai sáng bừng.



“Nhanh chút, đi luôn bây giờ!”
“Tớ bảo đảm sẽ không phản đòn.”



Lục Niệm Niệm giọng điệu nghiêm túc, đôi mắt đỏ ửng chuyển động, nhìn về phía Tống Kim Triêu.



Ánh đèn vàng ấm áp, rơi xuống trên giường bệnh trắng, cũng rơi trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng.



Tống Kim Triêu không muốn nói chuyện, tầm mắt dừng trên người cô hai giây, lập tức nhìn ra bên ngoài xa xa, khuôn mặt lạnh lùng ngày càng trở nên thâm thúy.



Thanh quản cậu trầm thấp, nói chuyện không lưu loát, nhưng một câu lại một câu, nhẫn nại nói cho cô nghe.



“Thể chất của tớ kém.”



“Cùng, cùng cậu, không có liên quan.”



Từ khi trở về thành phố A, đây là lần đầu tiên Tống Kim Triêu nói nhiều như vậy.



Lục Niệm Niệm phút chốc ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cậu.



Tống Kim Triêu trong phòng trầm mặc, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.



“Cái đó, vậy cậu nhanh chóng khỏe lại, ngày mai tớ nấu canh gà cho cậu.”



Nghe vậy, đôi mắt người con trai khẽ động, đôi mắt đen nhìn qua.



Lục Niệm Niệm chột dạ, vội vã bổ sung: “Tuyệt đối không có độc...”



Tống Kim Triêu thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt, lộ ra xa cách: “Không cần.”



Lục Niệm Niệm cẩn thận từng li từng tí một nhìn lén cậu, nghĩ thầm, cậu nói không cần, chính là cần.



Dù sao người này, chính là ngoài lạnh trong nóng, là một đứa trẻ vô cùng lương thiện.



Trong phòng trầm mặc, bên ngoài thầm bệnh truyền đến giọng nói, là Tống Duẫn Hành.



Hắn giống như cùng người ta nói chuyện, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai Lục Niệm Niệm.



“Đó là bạn gái của Kim Triêu, nhìn người ta, rồi nhìn lại cậu.”



Đối phương không lên tiếng, tiếp theo chính là truyền tới âm thanh Tống Duẫn Hành bị đánh.



Một câu “Bạn gái” tựa hồ xuyên qua vách tường, trực tiếp truyền tới.



Trong lòng Lục Niệm Niệm rồi bời, nỗi hậm hực lúc nãy bị cuốn trôi, cô lo lắng nhìn về phía Tống Kim Triêu, lo lắng có phải cậu đã nghe được.



Chắc sẽ không nghe được gì chứ.



Trong phòng bệnh rộng lớn trống trải, chỉ có tiếng kim đồng hồ không ngừng chuyển động, Lục Niệm Niệm rõ ràng nghe được, tiếng tim đập của chính mình, trong lồng ngực, giống như giấu một con thỏ.



Bởi vì cô  phát hiện, lỗ tai Tống Kim Triêu đỏ lên.