Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 10 : Cháu là bạn gái Kim Triêu phải không
Ngày đăng: 18:03 19/04/20
Để ý thấy người bên cạnh bất thường, Tống Kim Triêu dừng bút, nhíu mày.
Đột nhiên chạm phải tầm mắt cậu, Lục Niệm Niệm bĩu môi, đôi mắt chớp chớp, giống như bị người ta phát hiện ra suy nghĩ trong lòng.
Ngay cả đôi mắt của cậu cũng đẹp như vậy, đôi mắt đen, trong suốt như mã não.
“Này,cậu đừng có nhìn tớ.”
Lục Niệm Niệm hạ tay xuống, nhanh chóng cầm bút, hoảng loạn làm bài.
Chỉ là cô tùy tiện nghĩ, không ngờ đến, mình cũng có lúc “háo sắc” như vậy.
Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng không hiểu, người điên này vì sao lại hành động bất thường như vậy.
Chột dạ sao?
Cậu dường như nhìn thấy mặt cô đang đỏ mặt.
Lục Niệm Niệm tự khinh miệt chính mình, so với bộ dạng nghiêm chỉnh của Tống Kim Triêu.
Cô quả thực là con sói xám, mà cậu là con cừu nhỏ đơn thuần vô hại.
Mọi chuyện đều có khởi đầu, càng về sau số lần càng nhiều.
Lục Niệm Niệm tìm cách tạm thời đối phó với Tống Kim Triêu.
Điều đầu tiên mặt phải dày.
Điều thứ hai gắng sức khen người đó, khen tới mức có thể lên trời.
Điều thứ ba, đối mặt với sắc đẹp cần phải bình tĩnh.
Gần đây, Lục Hoài Quân về nhà rất nhiều lần, sau khi thăng chức, những việc vụn vặt đều được giao cho cấp dưới, có thời gian rảnh là lại chạy về nhà.
Trong thời gian này, Lục Hoài Quân dựa theo khẩu vị của con gái, yêu cầu mọi người chuẩn bị đồ ăn vặt, còn có hoa quả tươi ngon.
Lục Niệm Niệm chọn những quả to ngon, bóc để làm sinh tố xoài.
Sau đó thấy vị nhạt, cho thêm nước chanh ép, nước dưa hấu ép và nước dứa ép vào.
Mấy loại nước ép trái cây được trộn lẫn với nhau, tạo thành sinh tố có màu xám nhạt, vô hình trung, mùi vị có chút cùi bắp.
Tuy màu sắc có chút kỳ quái, có điều Lục Niệm Niệm nếm qua mùi vị, tự mình cảm thấy rất hài lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm mang sinh tố mới lạ của mình, gõ cửa phòng Tống Kim Triêu.
Nhìn thấy màu sắc quỷ dị của cốc sinh tố, Tống Kim Triêu cho rằng là thuốc đông y.
Lục Niệm Niệm dịch chuyển đống bài tập trước mặt, sau đó để cốc sinh tố lên bàn.
“Mấy ngày qua cám ơn cậu đã dạy tớ làm bài tập.”
Lục Niệm Niệm gọi điện cho bà Tống, mặc dù đang ở bệnh viện, bên kia điện thoại tạp âm ồn ào, xen lẫn tiếng nói của người phụ nữ, sắc bén mà chói tai.
Biết Tống Kim Triêu không sao, trái tim của Lục Niệm Niệm cuối cùng mới hạ xuống.
Mong muốn, cậu tối nay có thể về nhà, Lục Niệm Niệm còn mang theo cây gậy gỗ, Lục Niệm Niệm đi tới bên ngoài Tống gia, từng khắc chuẩn bị nhận tội.
Ban đêm mùa hè gió thổi mát mẻ, Lục Niệm Niệm và Thất Hỉ cách nhau bởi tấm sắt, túi thức ăn cho chó đã ăn sạch.
“Mày nói thử xem, khi Tống Kim Triêu quay về có đánh tao không?”
“Cậu ấy bây giờ khẳng định rất buồn”
Liền nghĩ đến ánh mắt của Tống Kim Triêu, khuôn mặt anh tuấn vừa đỏ vừa sưng, tuy không nói gì, nhưng khẳng định là cậu hận cô muốn chết.
Thất Hỉ nhìn cô, Lục Niệm Niệm nhỏ giọng ảo não.
Cách đó không xa, một ánh sáng chói mắt chiếu tới.
Một chiếc xe sang trọng đang tiến vào, dừng trước cửa Tống gia.
Nhất định là Tống Kim Triêu trở về.
Trong lòng Lục Niệm Niệm vui vẻ, nhặt cây gậy gỗ, vội vã chạy qua.
Trên đường, còn bị vấp bởi một hòn đá.
Cửa của chiếc xe đen mở ra, Lục Niệm Niệm nhìn thấy một người chưa từng gặp qua bước xuống.
Phong thái của người đàn ông tuấn dật, khí chất phi phàm, mặt mày có mấy phần giống Tống Kim Triêu.
Hắn có lẽ là bố của Tống Kim Triêu.
Lục Niệm Niệm đi qua, lo lắng không yên cúi người, tư thế chuẩn 90 độ: “Chào chú”
khí thế cô gái hồn nhiên hét lên một tiếng, khiến Tống Duẫn Hành sững sờ.
Nghe thấy cô gái chào hỏi mình, Tống Duẫn Hành mân môi, cau mày, tiếp theo nhướn mày nở nụ cười.
“Chú cũng không lớn tuổi lắm, chắc chỉ lớn hơn Tống Kim Triêu có vài tuổi.”
người đàn ông cười nhạt, âm thanh ôn nhu như ngọc truyền vào tai, nghe đặc biệt hay.
“Chú có phải là bố của Tống Kim Triêu không?”
Ngoại hình có chút giống, tuy nhiên nhìn rất trẻ tuổi, Lục Niệm Niệm lúc này không biết phải xưng hô như thế nào.
Nhìn phản ứng của cô gái này, Tống Duẫn Hành nhếch môi nở nụ cười, lông mày thanh mảnh nhìn giống hệt Tống Kim Triêu.
“Cháu là bạn gái của Kim Triêu phải không?”