Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 9 : Cậu ấy không ngốc

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Trong phòng ngủ lần nữa lại khôi phục sự im lặng.



Tống Kim Triêu bình tĩnh quay về bàn sách, trên bàn sách còn có khối Rubik mới lắp ghép được một nửa.



Lục Niệm Niệm xoa cổ tay bị đỏ, bước từng bước nhỏ qua, ngồi xuống sau lưng cậu.



nghĩ đến phản ứng bất thường khi nãy của cậu, quan tâm hỏi: “Cậu vừa nãy không có chuyện gì chứ, vẫn tốt chứ?”



Tống Kim Triêu đại khái là thấy cô phiền, quay đầu lại, nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng mang theo ý vị cảnh cáo.



Lục Niệm Niệm biết điều ngậm miệng lại, còn lườm cô, xem ra không có chuyện gì.



Hai người duy trì im lặng rất lâu, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ô tô khởi động, Lục Niệm quay người nhìn ra bên ngoài, một người phụ nữ mặc váy đỏ lọt vào tầm mắt.



Vóc dáng người đó yểu điệu, có mấy phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu.



Nhìn theo cô ngồi lên một chiếc xe màu đen, sau đó lái ra khỏi Tống gia, Lục Niệm Niệm thu hồi ánh mắt, mày cau lại.



Lẽ nào, người vừa rồi gõ cửa là cô ta.



Người phụ nữ đó đi chưa được bao lâu, cửa lại một lần nữa được gõ.



Trước tiên truyền tới tiếng ho khẽ, sau đó cửa lại được gõ 3 lần.



Hai người đều biết người bên ngoài gõ cửa là ai, Tống Kim Triêu không chút do dự đi qua mở cửa.



Lục Niệm Niệm còn chưa ngồi xuống, trong khi người bên cạnh đứng dậy, chìa tay ra kéo cổ tay cô, ngoài cảm giác lạnh lẽo, lực đạo cũng cực kỳ mạnh.



Người này một chút thường hoa tiếc ngọc cũng không có.



Lục Niệm Niệm bị cậu kéo đứng dậy, khi cậu mở cửa, cô mới nhận ra, cậu muốn tống cổ cô ra ngoài.



“Tớ còn chưa muốn đi.”



“Đợi 20 phút nữa tớ sẽ đi。”



Lục Niệm Niệm giơ hai ngón tay lên bảo đảm, kéo góc áo của cậu giống như khẩn cầu.



Tống Kim Triêu mặt không biểu tình mở cửa, bà Tống có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ.



Tư thế của Lục Niệm Niệm không lịch sự cho lắm, sợ bị cậu đẩy ra ngoài, cho nên giống như con bọ ngựa, bám vào tay vịn của cửa.



Tống Kim Triêu lườm cô, lông mày thanh tú xoắn thành một đường, hàm dưới mím chặt, giống như nhẫn nhịn trong một thời gian dài.



Một lúc lâu sau, khi bà Tống định mở miệng nói chuyện, Tống Kim Triêu nhìn Lục Niệm Niệm, đôi môi từ từ được mở ra, từ trong kẽ răng nặn ra hai từ.




“Cậu so với tớ còn thông minh hơn.”



Ngây ra mấy giây, Lục Niệm Niệm mới phát biểu suy nghĩ trong lòng.



Vì lời này chính là khen cậu thông minh tài trí, hơn nữa khen không ngớt lời, nhưng lời cô nói ra, khiến Tống Kim Triêu đen mặt, đôi môi mỏng đẹp không nói gì mím thành một đường.



Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lục Niệm Niệm nheo mắt, tay chống cằm, di chuyển tới chỗ Tống KimTriêu。



“Lần trước tớ hỏi cậu, một cộng một bằng mấy, vì sao cậu không nói?”



Tống Kim Triêu chắp vá đâu vào đấy khối Rubik trong tay, nghe thấy lời này, nghiêng đầu, lườm cô.



Bởi vì cậu nghĩ sẽ không nói ra những lời ngốc nghếch.



Đây là ánh mắt gì vậy?



Lục Niệm Niệm âm thầm sửa những câu sai, trong lòng hoài nghi, bị người này xem thường.



Tên này vẫn luôn không nói chuyện, hại cô còn cho rằng một cộng một bằng mấy cũng không biết, hiểu lầm cậu là ngốc.



Vìbiết trí khôn cậu bình thường, mây mù trong lòng Lục Niệm Niệm ẩn chứa bao ngày, cuối cùng cũng tiêu tan.



Sau đó, Tống Kim Triêu như cũ vẫn không nói chuyện, mỗi câu hỏi cậu đều viết gợi ý lên trên giấy, Lục Niệm Niệm tuy ngốc, nhưng nhìn từng bước gợi ý, tự mình suy nghĩ, cũng có thể tìm ra lời giải.



Lục Niệm Niệm làm xong mười tờ toán học, viết xong, đột nhiên nghĩ ra, giống như được người ta đả thông kinh mạch, bởi vì cô phát hiện.



Mỗi một câu cô làm xong, đều không nhịn được khen ngợi Tống Kim Triêu, bởi vì mỗi câu trọng điểm đều không giống nhau.



Tống Kim Triêu dường như rất hưởng thụ, tuy nhiên vẫn giữ bản mặt đó, có lúc còn lườm cô, nhưng chưa từng thấy, mỗi câu đều nhìn qua.



Hóa ra tên tiểu từ này kiêu ngạo như vậy!



Lục Niệm Niệm giống như phát hiện ra đại lục mới, ý vị sâu xa nhìn, giống như đang đọc được mạch suy nghĩ của Tống Kim Triêu.



Cậu cúi đầu, tóc mái rủ trước trán, đôi mắt đen như mã não, lông mày thanh tú, mũi cao và thẳng tạo thành đường nét tuấn mỹ.



Lục Niệm Niệm nhịn không được buông bút xuống, ngắm cậu thêm mấy giây.



Lần đầu tiên cô cảm thấy, có người đến làm việc cũng đẹp trai như vậy.



Đôi mắt cô gái trong veo sáng rực, nhanh như chớp dừng trên đôi môi mỏng.



Môi như vậy nếu như hôn một cái, có phải sẽ có hương vị bạc hà?