Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 58 : Anh ở cùng một chỗ với em, từ đó tới giờ chưa bao giờ tín nhiệm em

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Lục Niệm Niệm nghe thấy câu kim cương vương lão ngũ đó không nhịn được cười.



Nhiệm vụ lần này của lão Từ không đơn thuần chỉ là tới tham dự nghi thức giao nhận, còn muốn phỏng vấn đối tác đó, giờ hắn phụ trách mảng tin tức chính trị nên dạo gần đây ít lưu ý đến mảng xã hội, lần này còn thêm các nhân tố khác, nói không thể thêm lượng câu hỏi phỏng vấn.



Hắn làm như vậy là vì công việc của chính mình, cũng là vì để thành tích thực tập của hai người trẻ tốt hơn chút.



Từ lúc bắt đầu nghi lễ giao nhận, lão Từ mang theo Điền Mặc từ trong đám người chém giết, cứ thế đẩy người gần nhất, Niệm Niệm cầm camera theo sát ở phía sau bọn họ, chỉ có kiễng chân mới có thể mơ hồ nhìn thấy người đứng gần nhất ở phía đằng trước mặt.



Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, Lục Niệm Niệm ngây ngốc đứng tại chỗ.



Cô ở chỗ phỏng vấn lại có thể nhìn thấy Tống Kim Triêu.



Thấy cô gái bên cạnh bộ dáng ngây ngốc, lão Từ vỗ vai cô thúc giục: “Đừng đứng ngốc ở đó, nhanh chóng chụp ảnh.”



Lục Niệm Niệm khóe môi nhếch lên, vội vã phản ứng lại, hướng về phía Tống Kim Triêu cách đấy không xa tách tách hai tiếng chụp vài bức ảnh.



“Sư phụ, anh nói lão đại có phải là người đứng ở vị trí trung tâm phải không...” Lục Niệm Niệm nhỏ giọng mở miệng.



Lão Từ theo ánh mắt cô nhìn sang, “Chính là cậu ấy, rất đẹp trai phải không, hiện tại các cô gái đều thích loại hình như cậu ta.”



Lục Niệm Niệm ừ một tiếng, khi người trên khán đài xuất hiện, cô vội vàng ấn xuống nút chụp.



Lão Từ nhìn cô vài giây, không nhịn được nhắc nhở: “Đừng chỉ lo chụp một mình cậu ta, xung quanh đều là tư liệu sống.”



Lục Niệm Niệm: “...”



Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, một đám phóng viên dồn dập tiến lên phỏng vấn, lão Từ vừa tiến về phía trước, vừa không ngừng dặn dò hai người trẻ tuổi phía sau.



Nhìn lão Từ liều mạng chen về phía trước, là vì phỏng vấn Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy chột dạ.



Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vang ầm ầm, tiếp theo đám người trở nên hỗn loạn, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy giá treo biển biểu ngữ không hề báo trước đổ xuống.



Thấy giá cao rơi xuống, đám người hoảng loạn chạy bốn phía, nhất thời hiện trường khó khống chế, lão Từ đứng ở vị trí gần nhất vẫn được coi là an toàn, Lục Niệm Niệm và Điền Mặc chen chúc ở trong đám người, trong hoảng loạn suýt chút nữa ngã xuống đất, camera của Điền Mặc bị người ta đẩy rơi xuống đất.



Rơi xuống cách vị trí chân cô không xa, Lục Niệm Niệm quay đầu, nhanh chóng duỗi tay ra tìm kiếm, khi Điền Mặc kéo cổ tay cô chen ra khỏi đám đông, đồng thời giá cao rơi xuống, vật cản xung quanh cũng ào ào rơi xuống.



Lục Niệm Niệm nhặt camera liền nhanh chóng chạy về chỗ an toàn, một cái giá sắt sượt qua vai cô rơi xuống đất!



Vai truyền đến cảm giác đau đớn, Lục Niệm Niệm lảo đảo vài bước ngã xuống đất, Điền Mặc bị một màn mạo hiểm lúc nãy dọa cho tắt thở, lúc này nhanh chóng nhìn tới người cô, kiểm tra vai cô bị đập vào chỗ hiểm.



Nhìn thấy máy ảnh trong tay hoàn toàn không chút tổn hại, khi Lục Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơn đau như xát muối ở bả vai chầm chầm kéo tới.



Điền Mặc tự trách mình lại lo lắng, vội vã đem cô đỡ dậy, trong giọng nói còn mang theo tia hoảng hốt: “Cậu có biết vừa rồi rất nguy hiểm không!”



Nếu cái giá sắt đó đập lên người thì phải làm sao.



Chú ý tới hai bên trán cô gái không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, Điền Mặc liếc nhìn bả vai cô mơ hồ chảy ra vết máu màu đỏ, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi.



Bởi vì tình huống đột nhiên phát sinh, cuộc phỏng vấn sau lễ khai mạc bị gián đoạn, người hộ tống đưa các quan chức chính phủ và chủ tịch tập đoàn Phong Thụy tới phòng tiếp đón.



Vẻ mặt Tống Kim Triêu lạnh lùng nhìn đám người chen chúc ngoài cửa sổ, đã có người bị thương.



Quan chức chính phủ bên cạnh đã bắt đầu gọi điện thoại thông báo cảnh sát, không lâu sau người phụ trách hội trường vội vã chạy tới, nhìn thấy mấy nhân vật quan trọng không chút tổn hại, xoa mồ hôi lạnh hai bên trán, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.



Người được phái đi hơn mười phút sau, quay lại với vẻ mặt hoảng hốt chạy vào, nhìn thấy trong phòng tiếp đón đa số là nhân vật có máu mặt, có chút căng thẳng không biết có nên mở miệng, người phụ trách gấp đến độ lửa cháy đến mông, nhanh chóng thúc giục: “Mau nói rõ nguyên nhân được xác định!”



Hội trường vừa nãy bất ngờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà trước đó người dân sống trong những căn hộ bị cưỡng chế di dời đến gây sự, đẩy sự việc lên cao tạo thành một mớ hỗn độn, bọn họ tới tiến hành kháng nghị.



Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu mắt lạnh nhìn về phía đối tác, đối phương sửng sốt, chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp người xử lý.



Mà tin tức sau đó hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của người phụ trách, nghe tin có nhiều người bị va đập, giẫm đạp dẫn tới bị thương, còn có một phóng viên báo xã hội bị thương đưa vào bệnh viện.



Nghe thấy cái tên quen thuộc đó, người đàn ông vẫn luôn không nói gì,vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.



Tống Kim Triêu hung ác nhìn chằm chằm cô ta: “Cô nói lại lần nữa!”



Trợ lý run sợ, run cầm cập nói: “Có phóng viên họ Lục bị thương...”



Điền Mặc cấp tốc mang Lục Niệm Niệm tới bệnh viện, sau khi trải qua hàng loạt kiểm tra, thật may vết thương không động tới xương cốt, sau khi băng bó nghỉ ngơi khoảng một tuần liền khỏi.



Khi bác sỹ trong phòng cấp cứu đang giúp Lục Niệm Niệm băng bó, Điền Mặc đợi ở bên ngoài vẫn luôn vỗ đầu tự trách chính mình, lần này Lục Niệm Niệm bị thương, hoàn toàn là vì giúp mình tìm camera, nếu như thật sự xảy ra chuyện, cả đời này cậu cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.




Tống Kim Triêu cười gằn: “Em cùng cậu ta chỉ đơn thuần thôi sao?



Giọng nói chất vất vừa được nói ra, cảm giác áy náy lúc nãy của Lục Niệm Niệm không còn sót lại một mống, nụ cười lạnh của cậu giống như gai cứa vào lòng cô, vẻ mặt cô dần rút đi, mở miệng hỏi: “Anh là đang nghi ngờ em sao? Nghi ngờ em đối với anh không chung thủy?”



Tim Tống Kim Triêu thít chặt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm nhẹ nhàng run rẩy, “Vậy em nói với anh, tại sao lại đi cùng hắn ta gần như vậy?”



Cho nên cậu vẫn luôn hoài nghi cô, thậm chí hoài nghi cô lạc lối, phản bội cậu.



Lục Niệm Niệm vừa tức lại vừa oan ức, đối mặt với ánh mắt âm trầm của cậu, viền mắt phút chốc đỏ lên: “Em với cậu ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, tin hay không tùy anh!”



Nói xong, giận đùng đùng từ thư phòng bước ra ngoài, rất sợ bản thân không kìm được ở trước mặt cậu rơi nước mắt.



Lông mày Tống Kim Triêu khóa chặt, lòng bàn tay ẩm ướt chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu mỗi dây thần kinh đều như thiêu như đốt, cảm giác đau đớn chậm rãi lan khắp người.



Cậu vừa làm những gì vậy, hoài nghi Niệm Niệm trật đường ray sao?



Cậu là người hiểu rõ ràng mọi việc, vì sao không kìm chế được mà nói ra những lời như vậy.



Tống Kim Triêu sa sút tinh thần dựa vào trên ghế, cậu không thể không thừa nhận, đối với những người khác phái xuất hiện bên cạnh Lục Niệm Niệm, cậu không kìm chế được đều có thái độ đối xử như vậy, nhìn bọn họ càng bước đi càng gần nhau, những ý nghĩ đen tối, bẩn thỉu trong đầu cậu không ngừng xuất hiện.



Cậu phái Phương Ngọc chụp những bức ảnh đó, tới giờ vẫn yên lặng nằm trong ngăn kéo, nếu như cô biết được những chuyện không quang minh chính đại cậu làm, có thể hay không sẽ rời cậu mà đi.



Loại khả năng này, Tống Kim Triêu từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua.



Lục Niệm Niệm nổi giận đùng đùng từ thư phòng chạy ra ngoài, ôm quần áo cùng đồ dùng tắm rửa dự định ra phòng khách ngủ, đi qua nhà ăn nhìn thấy đống thức ăn còn thừa, tức giận nhìn hồi lâu, lại cầm lấy đồ bỏ vào phòng ngủ của hai người.



Trong lòng biết Tống Kim Triêu đối với chuyện này đặc biệt mẫm cảm, Lục Niệm Niệm thở dài một hơi, liền khuyên nhủ chính mình nhất định phải kiên trì, khi lần nữa đi ra, trực tiếp đi đến nhà bếp, trực tiếp đem những thức ăn đó bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại.



Khi Tống Kim Triêu vội vã chạy xuống lầu, liền thấy Lục Niệm Niệm đang ngồi ở phòng ăn, ăn cơm, vẻ mặt không tỏ vẻ gì, dường như lúc nãy chuyện gì cũng không xảy ra.



Tống Kim Triêu tâm trạng thấp thỏm đi tới, rất sợ cô gái trước mặt nói sẽ rời đi.



Ánh mắt dừng trên người cậu, Lục Niệm Niệm lại tức giận, nghĩ tới tên này đến giờ còn chưa có ăn cơm, vì lo lắng hốt hoảng cả một buổi tối, tất cả mọi tức giận đều tiêu tan.



Liền hỏi: “Có đói bụng hay không?”



Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô vài giây, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, trả lời: “Đói bụng.”



Lục Niệm Niệm đứng dậy vào bếp giúp cậu xới cơm, Tống Kim Triêu cũng đứng dậy đi theo, trên gương mặt anh tuấn lộ mơ hồ lộ ra vẻ mặt do dự cùng lo lắng, cậu lo lắng Lục Niệm Niệm vẫn còn tức giận.



Lúc ăn cơm, Lục Niệm Niệm múc cho mình một bát canh gà, mặc dù đã ăn cơm, nhưng Tống Kim Triêu đặc biệt vì mình mà làm, coi như no cũng phải ăn một miếng.



Thỉnh thoảng giúp cậu gắp thức ăn, nhìn cậu chậm rãi ăn xong, mới nghiêm mặt, dịu dàng mở miệng: “Kim Triêu, em muốn cùng anh nói chuyện cho rõ ràng.”



Ngữ khí nghiêm túc, Tống Kim Triêu nhất thời trở nên căng thẳng, lông mày tính tế nhíu lại thành một đoàn, chuyện cậu lo lắng nhất là từ trong miệng cô nghe được hai từ kết thúc.



Lục Niệm Niệm còn chưa nói xong, Tống Kim Triêu trầm giọng đánh gãy lời cô: “Ngoại trừ việc rời khỏi anh, cái khác đều có thể nói.”



Nghe cậu nghiêm túc nói xong, Lục Niệm Niệm vừa tức giận lại vừa buồn cười, “Vừa nãy ở trong thư phòng cùng em nói những lời đó, rốt cuộc đã nhịn bao lâu rồi?”



Tống Kim Triêu vẫn luôn kìm chế, ngày hôm nay tức giận nói ra những lời đó chắc chắn nhịn rất lâu rồi.



Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu đối diện với ánh mắt cô, con ngươi đẹp, hẹp dài hơi rũ xuống, chậm rãi nói: “Chỉ là tức giận mới nói.”



Lục Niệm Niệm vẻ mặt hờ hững quan sát cậu, “Vậy anh nói với em, rốt cuộc anh có tin tưởng em hay không.”



Mặc dù lên đại học, hay là trong giai đoạn thực tập trước mắt, bởi vì nguyên do của Tống Kim Triêu, cô luôn cùng người khác giới có thói quen duy trì khoảng cách nhất định, mà lời vừa buông ra lúc nãy, hiển nhiên mỗi một câu đều như đâm một nhát, cứa vào trong tim cô, vừa nghĩ tới liền có cảm giác đau đớn.



Lông mày Tống Kim Triêu nhẹ nhàng nhíu lại, không lập tức trả lời câu hỏi, vẻ mặt bình tĩnh đưa ra kiến nghị: “Anh hy vọng em có thể từ bỏ công việc ở tòa soạn.”



Không chỉ không nghe thấy đáp án mình mong muốn, lời của Tống Kim Triêu lại mạnh mẽ dập tắt một chút hy vọng còn sót lại trong lòng Lục Niệm Niệm.



vẻ mặt dần lạnh đi, uể oải nói: “Cho nên anh vẫn không tin tưởng em.”



Tống Kim Triêu âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm, trong đầu bắt đầu đau âm ỉ, “Em chỉ cần nói với anh, vì sao lại phải đi cùng hắn gần như vậy.”



Nghe thấy lời này, tim Lục Niệm Niệm lạnh lẽo, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt, “Tống Kim Triêu, anh thừa nhận đi.”



“Anh và em ở cùng một chỗ, từ trước đến nay chưa từng tin tưởng em.”