Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 59 : Cho nên mới phái người theo dõi em

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Tống Kim Triêu rũ tay xuống, cuộn chặt thành nắm đấm, ánh mắt thẳng tắp đối diện với Lục Niệm Niệm, trầm giọng nói: “Anh từng tin tưởng em, nhưng mà…”



Nghe cậu muốn nói lại thôi, Lục Niệm Niệm gần như sụp đổ, cao giọng hỏi: “Nhưng mà cái gì? Anh nói rõ ràng cho em!”



Cậu cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, cứ như vậy định tội!



Đối diện với từng bước từng bước ép buộc chất vấn của cô, mày Tống Kim Triêu nhíu chặt, trong lòng co rút từng trận đau đớn, hai tay của cậu đều run rẩy, dường như đang kìm nén kích động của chính mình.



Nhìn cậu cắn chặt hàm răng, vẻ mặt thống khổ, Lục Niệm Niệm mím môi, nỗ lực để cho bản thân mình bình tĩnh, liền thu lại tâm tình hỏi cậu: “Xin anh nói với em, rốt cuộc em đã làm gì?”



Đối diện với ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của cô, thần kinh căng thẳng trong đầu Tống Kim Triêu đùng một tiếng đứt mất, giờ khắc này con ngươi trở nên u ám.



Cậu mở ngăn kéo ra, lấy những tấm ảnh đó ra vứt lên trên mặt bàn, “Vậy em nói cho anh biết, đây là gì!”



Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm người trong tấm ảnh, đó là cô cùng Điền Mặc, hình ảnh hai người cùng nhau làm việc, ăn trưa cùng nhau.



Đây chỉ là những chuyện bình thường trong lúc ở chung với đồng nghiệp, cho dù Điền Mặc đối với cô có ý nghĩ gì, cô cũng đã xác định rõ rồi từ chối.



Nhưng những tấm hình này lại là chuyện gì phát sinh?



Lục Niệm Niệm đờ đẫn cầm lên mấy tấm ảnh đó lên, tỉ mỉ xem qua từng tấm từng tấm, trái tim lại như bị người xé rách, đau đến thở không nổi.



Cuối cùng, cô hỏi: “Cho nên anh phái người theo dõi em?”



vẻ mặt Tống Kim Triêu lạnh lùng, con ngươi đen, u ám, căng thẳng nhìn chằm chằm cô, “Em nói với anh, rốt cuộc em cùng Điền Mặc có quan hệ gì!”



Lục Niệm Niệm bị cậu làm cho lùi về sau, viền mắt chua xót: “Bọn em chính là quan hệ đồng nghiệp bình thường, vì sao anh lại không tin tưởng em?”



“Anh nên tin tưởng em như thế nào.” Ánh mắt cùng vẻ mặt của cậu, mù mịt đến cực điểm.



Bị cậu chất vấn như vậy, Lục Niệm Niệm mệt mỏi nhắm mắt, nói: “Anh phái người theo dõi em, hiện tại cho rằng em trượt đường ray sao?”



Nghe được hai chữ kia từ trong miệng cô nói ra, trong lòng Tống Kim Triêu co rút từng trận, đầu đau như búa bổ, ngay cả người cũng bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.



Cậu quay đầu, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt kia, anh mắt đó giống như một con dao, cứa đau nhói vào mỗi dây thần kinh của cậu.



Bị người mình yêu nhất hoài nghi, Lục Niệm Niệm làm sao cũng không nghờ tới, Tống Kim Triêu sẽ cho người theo dõi cô, cuối cùng là tình huống như thế nào, mới để cho cậu làm như vậy.



Chỉ cần nghĩ cẩn thận, Lục Niệm Niệm liền cảm thấy được, Tống Kim Triêu trước mặt dường như từ trước đến nay chưa có nhận thức được.



Hai người chỉ còn lại trầm mặc, Lục Niệm Niệm bị ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc của cậu cứa vào tim đau đớn, quanh người áp suất thấp bao phủ, ép tới không thể thở nổi.



Hít sâu một hơi, xoay người nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng, gần như là chạy trốn, muốn rời xa nơi này.



Nghe thấy ầm một tiếng cửa được đóng lại, Tống Kim Triêu chậm chạp phản ứng lại, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi.



Cậu vội vàng chạy xuống lầu, chỉ mang dép lê đuổi theo, bên ngoài tuyết vẫn rơi, cứ như vậy chạy đi!



Khi Lục Niệm Niệm chạy ra ngoài đến cả áo khoác cũng không mặc, gần như là thoát thân bỏ chạy, gió lạnh mãnh liệt thổi, tuyết bay lả tả rơi trên bờ vai gầy yếu của cô, so với gió lạnh thấu xương, trong lòng càng khó chịu.



Tống Kim Triêu nhanh chóng đuổi theo, dép lê trên tuyết trơn trượt một hồi, cậu suýt chút nữa đứng không vững, không phát hiện thấy bóng hình Lục Niệm Niệm, cậu lo lắng, hoảng loạn nắm chặt tay thành nắm đấm.



Lục Niệm Niệm trốn ở trong góc, ánh mắt ngây ngốc nhìn hình bóng của cậu, rõ ràng có thể chạy trốn xa hơn nữa, không cần lại để ý tới cậu, để một mình cậu khó chịu.



Nhưng vẫn không thể buông tay.



Nhìn thấy cậu đi dép lê chạy tới, hoa tuyết phất phới rơi trên tóc của cậu, Lục Niệm Niệm không chịu được, chấp nhận chịu thua từ trong góc bước ra.



Trong âm thanh khàn đặc vì khóc còn mang thèm âm mũi, yên lặng mở miệng: “Em ở đây.”



Tống Kim Triêu nhanh chóng xoay người, theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy mặt cô, sửng sốt một chút, nặng nề thở ra một hơi.



Lục Niệm Niệm đứng bất động tại chỗ, liền thấy ánh mắt Tống Kim Triêu cố định nhìn cô đi tới.



Ánh mắt hai người tĩnh lặng đối diện với nhau, thời khắc này mới phát hiện, trong mắt cậu ngoài sự giận dữ phẫn nộ, còn bị che lấp bởi sự hỗn loạn cùng khủng hoảng.



Cậu đang hãi sợ...



Có thể tức giận vì hiểu lầm của cậu, có thể oán giận sự mẫn cảm của cậu, cũng có thể trách cậu không tin tưởng, nhưng vĩnh viễn không có cách nào phớt lờ sự lo lắng, bất an trong lòng cậu.



Viền mắt đột nhiên nóng lên, nước mắt như nước vỡ đê tuôn trào, quét qua mặt.



Lục Niệm Niệm dựa ở trong góc tường, nước mắt mông lung, nức nở khóc: “Tống Kim Triêu... Anh chỉ biết bắt nạt em.”



Nói xong, nước mắt tuôn trào càng mãnh liệt.



Biết cậu nhất định sẽ đuổi theo, cho nên không dám chạy quá xa, sợ cậu không tìm thấy.



Lục Niệm Niệm nghẹn ngào, nước mắt như trân châu đứt đoạn, lách tách rơi xuống.



Viền mắt Tống Kim Triêu vừa đau sót lại vừa sưng, cậu không muốn nhìn thấy nhất, chính là dáng vẻ rơi nước mắt của cô, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác để người đó phải rơi nước mắt.


Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu xiết chặt tay thành nắm đấm, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi, nói chưa được mấy câu, Lục Niệm Niệm nhìn lượng pin điện thoại nhắc nhở, liền vội vã hạ giọng chọn trọng điểm nói: “Kim Triêu chờ em quay về! Tạch tạch!”



Một hơi nói xong, vẫn không nghe thấy đối phương đáp lại, điện thoại tự động tắt máy.



Lục Niệm Niệm giống như đánh trận, thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động trả lại lão Từ, cũng không biết Kim Triêu có nghe thấy những lời cuối cùng không.



Lão Từ nhìn cô cười, không nhịn được chế nhạo nói: “Gọi điện thoại cho bạn trai?”



Lục Niệm Niệm lắc đầu, “Là ông xã.”



Lão Từ: “...”



Đầu bên kia điện thoại âm thanh đột nhiên im bặt, nhưng Tống Kim Triêu nhớ rõ lời cuối cùng Lục Niệm Niệm nói, cô nói, chờ cô trở về.



Nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của cậu, trong lòng Keon đứng bên cạnh hiểu rõ mấy phần, ngoại trừ điện thoại của Lục Niệm Niệm, còn ai có thể làm cho Kim Triêu có phản ứng lớn như vậy.



Keon giống như thăm dò hỏi cậu: “Vẫn dự định đi tìm sao?”



Tống Kim Triêu ở phòng trị liệu đã một ngày, vẫn luôn xoắn xuýt một vấn đề, rốt cuộc có nên đi tỉnh W tìm Niệm Niệm, mặc dù đã từng xác minh qua, hy vọng có thể cho nhau mấy ngày bình tĩnh lại, sau khi trở về liền kết thúc chiến tranh lạnh.



Người đàn ông trước rũ mắt, con ngươi đen trong suốt giống như đang suy tư, tiếp theo liền ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh lại: “Tôi chờ cô ấy quay lại.”



Đã nói sẽ trở về, lần này cậu muốn chờ.



Nghe được đáp án của cậu, Keon yên lặng thở một hơi nhẹ nhõm, nếu như Kim Triêu vẫn cố chấp muốn đi, hắn sẽ phải cân nhăc một chút, bệnh tình của cậu có phải đã đến bước không thể khống chế.



Cũng mau hắn đánh giá thấp vị trí của Lục Niệm Niệm trong lòng Tống Kim Triêu.



keon từng hoài nghi, sự xuất hiện của Lục Niệm Niệm có hay không lợi nhiều hơn hại, Tống Kim Triêu trước đây mặc dù linh hồn đã chết, nhưng cậu sẽ không mất đi khống chế, chỉ có thể ẩn mình trong góc tối tự mình vùng vẫy.



Hiện tại Tống Kim Triêu cùng trước đây không giống nhau, tâm trạng của cậu xuất hiện giống người thường, thậm chí đã bước ra khỏi ngã cụt trước đây.



Mà hắn cùng từ từ hiểu ra, chấp niệm của Tống Kim Triêu đã bắt đầu thay đổi, trước đây chỉ là trải qua giai đoạn mù mịt, tối tăm, hiện tại chỉ có Lục Niệm Niệm.



Bởi vì phải đưa tin về tình trạng nghèo khó ở nơi này, Lão Từ tìm mấy người nghèo khó nhất trong thôn, tiến hành phỏng vấn, lúc bắt đầu công việc, Lục Niệm Niệm mới phát hiện cô gái mình phỏng vấn dường như không thể nói chuyện.



Cô gái nỗ lực dùng thủ ngữ giao lưu với bọn họ, Lão Từ nhìn có vẻ lo lắng, lại phát hiện Lục Niệm Niệm cùng đứa nhỏ này khai thông rất tốt, hoàn toàn không có cản trở, hai người luôn dùng thủ ngữ để giao lưu.



Lão Từ không nhịn được khen: “Không ngờ tới em còn biết thủ ngữ.”



Lục Niệm Niệm cười khẽ: “Mẹ của em là người câm điếc.”



Vẻ mặt Lão Từ sững sờ, giống như an ủi vỗ vai cô.



Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lão Từ trở về chỗ của mình làm cơm tối, Lục Niệm Niệm dẫn theo cô gái đó cùng nhau đi ăn ké.



Khi chỉ có một mình ở bên ngoài, Lục Niệm Niệm mới nhận thức được sâu sắc, không có Tống Kim Triêu ở bên cạnh, dường như cái gì cũng không làm được.



Ban đêm, bên ngoài căn phòng mưa bão nổi lên, tiếng sấm vang ầm ầm, bởi vì mưa quá lớn, đường núi đi lại không được, Lục Niệm Niệm liền để cô gái đó ở lại ngủ cùng mình.



Mưa to vẫn kéo dài tới nửa đêm, mưa rơi xuống chạm vào mái nhà giống như tạo ra một cái lỗ, luôn có cảm giác giây tiếp theo căn phòng này sẽ sụp đổ.



Trải qua một đêm kinh hồn bạt vía, cô gái bên cạnh vẫn đang say giấc, Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt, sáng sớm liền nghe được lão Từ gõ cửa, dường như có việc gấp.



Cửa vừa mở ra, liền thấy lão Từ mặc áo mưa vẻ mặt vội vã, trong tay còn cầm xẻng sắt, không biết muốn đi đâu làm gì.



Lão Từ vội vàng căn dặn: “Tối hôm qua trời mưa to quá, trấn nhỏ phía trước ngọn núi đất bị lở, có vài người dân bị chôn vùi.”



“Em cùng cô gái này đợi ở đây, chỗ nào cũng đừng đi, biết không?”



Lục Niệm Niệm ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nghe lời sư phụ, vội vã căn dặn hắn chú ý an toàn, Lão Từ nói xong cầm xẻng sắt cùng đám người vội vàng rời đi.



Khi bộ đội cứu viên nhanh chóng tới đã là buổi chiều, may mà không có người mất tích, người bị chôn vùi, người dân đều tìm thấy, có người bị thương nghiêm trọng được đưa tới bệnh viện ở thị trấn.



Bởi vì nguyên nhân thời tiết, lại thêm hoàn cảnh khắc nghiệt, người ủy viên phụ trách tạm thời để nhóm người thay đổi lịch trình, rút ngắn thời gian phỏng vấn, hai ngày nữa liền có thể trở về thành phố “B”.



Ban đêm, sau khi lão Từ gọi điện cho vợ báo bình an, Lục Niệm Niệm cầm điện thoại đứng ở chỗ hắn vừa đứng tìm tín hiệu, nghe tin tức ngọn núi này xảy ra sạt lở đất, nếu như Kim Triêu biết khẳng định sẽ lo lắng.



Nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, khi điện thoại trong nháy mắt được kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói của Tống Kim Triêu, tiếng nói trầm thấp mà khàn đặc của cậu gọi: “Niệm Niệm, em đang ở đâu.”



Nghe được giọng nói của cậu, Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phảo nhẹ nhõm, đoán được cậu đang lo lắng, vội vàng nói “Em rất tốt”, lại hỏi cậu: “Anh có phải là một đêm không ngủ?”



Đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, cậu thấp giọng “Ừ”, một tiếng nặng nề rơi ở trong lòng cô.



Lục Niệm Niệm đau lòng, “Em rất tốt, không có chuyện gì, anh nhanh chóng nghỉ ngơi một chút.”



Xung quanh yên tĩnh, Lục Niệm Niệm đứng trên cây, không đành lòng cúp điện thoại, Tống Kim Triêu không nói gì thêm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của cậu, cùng với tiếng ô tô đang tiến về phía trước.



Lục Niệm Niệm run nhẹ, không nhịn được mở miệng hỏi cậu: “Anh đang ở đâu?”



Tống Kim Triêu nhìn cảnh vật không ngừng biến hóa bên ngoài cửa sổ xe, cùng với đoạn đường lên núi chòng chành làm cho đầu cậu choáng váng, cố nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày, cậu trả lời: “Trên đường.”