Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 60 : Làm lành như lúc ban đầu

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Nghe thấy cậu đáp lại, tim Lục Niệm Niệm trong nháy mắt đập nhỡ mất nửa nhịp, nắm chặt điện thoại trong tay.



Không dám cúp điện thoại, bởi vì đang đứng trên cao, ánh mắt dõi ra bên ngoài, trong màn đêm mênh mông, xa tít tắp có một chiếc xe con màu đen xuất hiện.



Đèn xe sáng chiếu trong màn đêm trống trải vô cùng bắt mắt, xe chậm rãi ngừng lại, chỉ thấy cửa xe mở ra, một người mặc âu phục, giày da từ trong bước ra ngoài, trong ánh sáng mông lung, đầu tiên là nhìn thấy Phương Ngọc, cậu dường như đang nâng một người xuống xe.



Ánh đèn xa xa không chỉ chiếu rọi con đường phía trước, cũng rọi sáng bóng hình người đó.



Mắt Lục Niệm Niệm vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng đó, nhịp tim đập ầm ầm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Nhìn thấy người kia cầm điện thoại lên, rồi nói mấy câu.



Lục Niệm Niệm theo bản năng đem điện thoại dán vào một bên tai, mới phát hiện lại không có tín hiệu.



May mắn Tống Kim Triêu tìm đến, ánh mắt dừng ngay ở chỗ cô đang đứng.



Lục Niệm Niệm từ trên cây nhảy xuống, vội vàng chạy từ bên ngoài vào trong phòng, Lão Từ nhìn thấy tư thế hùng hùng hổ hổ này, vội vã từ trong cửa sổ thò đầu ra: “Muộn như vậy, ở bên ngoài không an toàn!”



Nhưng cô gái chạy còn nhanh hơn thỏ, cao giọng trả lời một cậu “Biết rồi””, chớp mắt liền chạy mất tăm.



Tống Kim Triêu lần đầu tiên tới nơi này, xung quanh gập ghềnh đều là đường đất, bởi vì mưa bão vừa đi qua, cho nên đường càng khó đi.



Khi nghe trên núi này phát sinh sạt lở đất, cậu ngay lập tức để Phương Ngọc nhanh chóng lái xe tới đây, lộ trình một ngày một đêm, cậu cả đêm không có chợp mắt, hận không thể bay qua.



Khi nhận được điện thoại của Niệm Niệm gọi tới, cậu mới xem như thở phào nhẹ nhõm, thể xác và tinh thần mệt mỏi ở trên xe chợp mắt.



Đường núi gập ghềnh, nghiêng ngả cả đêm làm cho chân cậu có chút tê dại, rất khó tưởng tượng đến, mấy ngày nay Niệm Niệm đều ở nơi này, Tống Kim Triêu nhíu mày đẩy Phương Ngọc ra tự mình bước đi, xa xa liền nghe thấy có người gọi tên của cậu, giọng nói trong trẻo, êm tai: “Kim Triêu!”



Lục Niệm Niệm rọi đèn pin, gần như là điên cuồng chạy tới, nhìn thấy bóng người quét qua càng ngày càng gần, lòng bàn chân như sinh gió, không quản con đường lầy lội, ống quần thấm ướt, dính chi chít bùn.



Tống Kim Triêu sửng sốt, ánh sáng đèn pin trực tiếp quét qua chỗ cậu, thẳng đến tận khi chạy tới trước mặt cậu, đầu không nhịn được tiến vào vòng ôm của cậu.



Bởi vì dùng sức, đầu Lục Niệm Niệm gần như đâm sầm vào, Tống Kim Triêu ôm chặt lấy cô, cúi đầu ở trên hõm vai cô hít sâu một hơi, ấm áp lâu ngày không gặp trong nháy mắt được lấp đầy.



Phương Ngọc nhìn thấy hai người, vô cùng tự giác ngồi trên xe đợi.



Tống Kim Triêu muốn nhìn rõ người này, mười ngày qua trải qua như thế nào, béo hay gầy, có bị thương hay không, người trong ngực làm thế nào cũng không nguyện ý buông tay, thân thể kiều diễm, mềm mại núp ở trong ngực của cậu.



Qua một lúc lâu, Lục Niệm Niệm rốt cuộc từ trong ngực cậu lui ra ngoài, nâng mắt đối diện với đôi mắt đen, thâm thúy đó, nhìn chăm chú vài giây, nói: “Anh gầy rồi.”



Trong lòng Tống Kim Triêu đình trệ, môi mỏng khẽ động, yết hầu khô khốc một câu cũng không nói ra được.



Cậu còn tưởng rằng Niệm Niệm sẽ trách cậu, tự ý một mình tìm đến đây, mà không phải như hiện tại, đau lòng nói cậu gầy rồi.



Trong lòng biết từ thành phố B đến tỉnh W có bao xa, cậu đi suốt đêm tới đây, khẳng định đang đói bụng.



Lục Niệm Niệm đưa cậu tới nơi ở, người đàn ông phía sau ngoan ngoãn bị dắt đi, không nói câu nào, chỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, muốn nhìn cho đủ.



Chờ hai người tới chỗ Niệm Niệm ở, Tống Kim Triêu mới phát hiện ra, trải qua rất tốt trong lời nói của cô là như thế nào, là một căn phòng gạch mộc, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái giá rửa mặt, góc bếp còn có một cái bếp lò, trong phòng thỉnh thoảng còn có nước mưa dột chảy xuống.



Bởi vì trong nhà chỉ còn mì, Lục Niệm Niệm nấu hai phần, một phần cho Kim Triêu, một phần cho Phương Ngọc.



Thấy trên âu phục của cậu dính đầy nước bùn, Lục Niệm Niệm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cởi quần áo ra, em giúp anh giặt.”



Nghĩ đến Kim Triêu vội vàng tới, quần áo cũng không mang theo, từ trong valy hành lý lấy ra một cái quần ngủ của mình đưa cho cậu, “Anh trước tiên mặc đồ của em.”



Nói xong, Lục Niệm Niệm lại cầm ấm đến chỗ lão Từ lấy nước nóng, Tống Kim Triêu yên lặng nhìn cô bận tới bận lui, ánh mắt tham lam quanh quẩn trên người cô, tới tận khi cô bước tới lần nữa.



Lục Niệm Niệm vừa mới buông chậu rửa mặt xuống, liền bị người từ phía sau ôm lấy, Tống Kim Triêu quấn lấy vòng eo mảnh khảnh, tinh tế của cô, cúi đầu chôn ở hõm vai, chóp mũi từ từ trượt qua cần cổ, từng chút, từng chút mút lấy hơi thở thuộc về mình.



Hơi thở của cậu nặng nề, lặng lẽ phun ở bên tai cô, cảm giác được tay của cậu ngày càng xiết chặt, gò má Lục Niệm Niệm đỏ bừng xoay người, người trước mặt cúi người, cúi đầu nặng nề đặt một nụ hôn triền miên ở trên môi cô.



Lục Niệm Niệm sững sờ bị ép ngẩng đầu, sau gáy bị cậu ấn xuống, cảm nhận được cậu cấp thiết đòi lấy, tim cũng bập bềnh theo, liền cực kỳ phối hợp khẽ nhếch môi, để mặc cậu không ngừng thâm nhập.



Trong phòng gạch mộc tĩnh lặng, chỉ có âm thanh răng môi chạm nhau, cả khuôn mặt Lục Niệm Niệm đỏ như giọt máu, tim cũng đập thình thịch, đến tận khi hơi thở mập mờ của hai người nhẹ dần, Tống Kim Triêu mới hơi đứng dậy, nhìn chằm chằm môi hồng, diễm lệ, con ngươi dần trở nên thâm trầm, nhưng như cũ ôm cô không muốn buông tay.



Lục Niệm Niệm chôn ở trong ngực cậu, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mà có lực của cậu, nhỏ giọng mở miệng: “Kim Triêu, em đoán anh sẽ tới.”




Giây tiếp theo, Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc khép máy tính lại, đi tới: “Anh đưa em đi làm.”



Lục Niệm Niệm vừa muốn cự tuyệt, nhìn thấy sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt cậu, đem lời cự tuyệt nhuốt trở lại.



Ngồi trên xe, Tống Kim Triêu dựa tới gần giúp cô thắt dây an toàn, nhận thấy cô theo bản năng chống cự, vẻ mặt lạnh lùng trói chặt tay cô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, nặng nề nói: “Còn muốn chiến tranh lạnh bao lâu nữa.”



Cậu không có lập tức động tay, động chân cùng với dấu hiệu cãi vã, nhưng cảm giác áp bức sinh ra từ cậu, làm cho lòng Lục Niệm Niệm ứ đọng, ánh mắt cậu lạnh lùng, trầm mặc, càng làm cho người ta sợ hãi.



Lục Niệm Niệm nghiêng đầu tránh đi, không nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Em chỉ là muốn yên tĩnh một chút.”



Tống Kim Triêu nhìn chằm chằm vài giây, xác nhận qua vẻ mặt của cô, cậu chậm rãi thu tay về, môi mỏng khẽ mở: “Chúng ta… không phải là làm lành như lúc đầu sao.”



Ngữ khí của cậu mơ màng, còn mang theo hơi thở nặng nề.



vẻ mặt gò bó của Lục Niệm Niệm cuối cùng sụp đổ, liếc mắt, “Làm lành như lúc đầu?”



Làm lành như lúc đầu từ trong miệng cậu, lẽ nào chính là từng bước từng bước một đuổi tất cả mọi người bên cạnh cô, đây chính là những gì cậu muốn sao?



Nhìn khóe môi trào phúng của cô, tim Tống Kim Triêu thắt lại, ánh mắt ép thẳng tới.



Viền mắt Lục Niệm Niệm nóng lên, quật cường mở miệng: “Anh lạm dụng chức quyền, đem sư phụ em điều tới thành phố A, đây chính là anh nói làm lành như lúc đầu sao?”



Đã biết rồi.



Trong cổ họng Tống Kim Triêu khẩn trương, đôi mắt đen phủ kín một tầng sương mù, trầm mặc một lúc, cậu gian nan mở miệng: “Anh chỉ là đem hắn điều đi.”



Đối mặt với đôi mắt đen như màn đêm của cậu, trong lòng Lục Niệm Niệm chua sót khó chịu, nước mắt không hề báo trước rơi xuống: “Em có phải là nên cảm kích anh, không có sa thải hắn.”



không chịu được dáng vẻ rơi lệ của cô, môi Tống Kim Triêu mím thành một đường,ngón tay nắm chặt tay lái xe vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.



“Vợ của lão Từ sắp sinh, cả nhà đều ở thành phố B, anh lúc này điều hắn đi, người nhà của hắn phải làm sao!”



Cằm Tống Kim Triêu căng thẳng, lông mày nhíu chặt.



“Anh không phân biệt tốt xấu sa thải Điền Mặc, em có thể tha thứ cho anh, nhưng anh lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.”



“Chẳng nhẽ anh buộc phải xua đuổi từng người, từng người một bên cạnh em, mới cảm thấy an tâm!”



Lục Niệm Niệm nghẹn ngào, lúc nói lời này nước mắt ào ào chảy xuống, bờ vai gầy gò nhẹ nhàng run rẩy.



“Dù anh đối với em một chút tin tưởng cũng không có, anh cũng không nên đối xử với em như vậy!”



Nhìn cô dường như sụp đổ khóc lóc kể lể, tim Tống Kim Triêu như bị người ta cứa một nhát, đau đến cậu không thể thở nổi.



Nghe thấy mỗi tiếng khóc nức nở của cô, giống như đang lăng trì cậu.



Đợi rất lâu không nhận được câu trả lời, nước mắt trên mặt Lục Niệm Niệm còn chưa khô, gỡ bỏ dây an toàn muốn xuống xe.



“Em làm gì vậy!” Tống Kim Triêu nhanh chóng kéo cô về, dùng sức túm cổ tay cô, làm cô đau cũng không hề nhận ra, “Em muốn đi đâu!”



Lục Niệm Niệm dùng hết sức lực giãy dụa, nước mắt không khống chế được trượt xuống: “Em muốn đi tìm chủ biên!”



Vé máy bay của Lão Từ là chiều hôm nay, cô không thể để hắn đi.



“Không cho phép em đi!” Mắt Tống Kim Triêu đỏ ngầu, hận không thể đem cô nhốt lại.



Lục Niệm Niệm cuộn tay, sức lực nặng nề đánh ở trên lưng cậu, giống như phát điên đẩy cậu ra, “Không cần anh quản!”



Tống Kim Triêu trầm mặt tiến lên, cánh tay dài căng thẳng xiết chặt eo cô, đem Lục Niệm Niệm kéo vào trong lồng ngực, giọng nói trầm thấp, khàn đặc, cuối cùng như cầu xin mở miệng: “Đừng đi.”



Có thể tức giận, có thể mắng hắn, có thể đánh hắn, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi hắn.



Khó chịu cùng phẫn nộ tích tụ nhiều ngày trong lòng cứ thế mà tuôn trào, nước mắt của Lục Niệm Niệm không có dấu hiệu ngừng lại, động tác nặng nề đánh cậu dần dần dừng lại.



Lục Niệm Niệm nhẹ nhàng khóc nức nở, không hiểu vì sao giờ khắc này nước mắt lại nhiều như vậy.