Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 63 : Loại tình cảm này tớ trước tới nay không phải là gánh nặng
Ngày đăng: 18:03 19/04/20
Ban đêm, Niệm Niệm ngủ không yên giấc, nơi nào đó vừa co rút lại vừa đau đớn, cảm thấy khó chịu, Tống Kim Triêu ôm cô dậy, cầm thuốc tới giúp cô kiểm tra vết thương.
Nhìn thấy hoa hạch yêu kiều ửng đỏ xuất hiện tơ máu, mắt Tống Kim Triêu tối sầm, tay trở nên run rẩy.
Cậu rốt cuộc đã làm gì vậy, bạo lực hôn nhân sao.
Sáng ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm miễn cưỡng lên tinh thần, từ trên giường bò lên, lại nhìn bên cạnh, đã không thấy người.
Nghĩ đến Tống Kim Triêu có thể đi làm, Lục Niệm Niệm không để trong lòng.
Mấy ngày sau, Tống Kim Triêu gần như mỗi đêm đều muốn cùng cô triền miên, lúc đầu Lục Niệm Niệm còn cự tuyệt cậu, sau đó mới dần phát hiện, căn bản cự tuyệt không được, đến tận khi chỗ đó rách da, đau đến không chịu nổi, cậu mới dừng lại, luống cuống tay chân giúp cô bôi thuốc.
Mà đoạn thời gian đó, Tống Kim Triêu cũng trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, chỉ có buổi tối mới có thể đợi cậu về nhà, hai người mới nói với nhau mấy câu.
Hôm đó, khi nhận được tin nhắn của Keon, Lục Niệm Niệm mới vừa ăn xong bữa sáng.
Hai người hẹn gặp mặt ở vùng lân cận tòa nhà cô đang ở, Keon bày tỏ, nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất, đối với chuyện gặp riêng Lục Niệm Niệm, hắn lựa chọn giấu Tống Kim Triêu.
Việc đầu tiên khi gặp mặt, Keon đem báo cáo bệnh án đưa cho cô, vẻ mặt hắn bình tĩnh khi nhắc tới bệnh tình của Kim Triêu, ngữ khí hờ hững giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay không tồi.
Tay Lục Niệm Niệm run lên, trong khoảnh khắc mở báo cáo bệnh án ra, bất an trong lòng bắt đầu lan tràn khắp toàn thân.
Từ trong miệng Keon biết được, bệnh tâm thần trong người Kim Triêu là do di truyền, mọi việc phát sinh xung quanh đều có thể trở thành nguyên nhân kích thích cậu phát bệnh.
Lục Niệm Niệm yên lặng lắng nghe miêu tả của hắn, máu trong toàn thân dường như đông lại, luôn cho rằng bệnh tâm thần của Kim Triêu chỉ là phổ thông, hành động khác thường là vì cậu quá mẫn cảm, nhưng không hề nghĩ tới bệnh của cậu lại nghiệm trọng như vậy.
“Vậy tôi nên làm như thế nào...” Nhìn chằm chằm báo cáo giấy trắng mực đen, giọng nói của cô trở nên run rẩy.
Keon không chút biến sắc chú ý tới tâm trạng của cô gái: “Thời gian trước tôi từng kiến nghị qua với Kim Triêu, hai người tốt nhất có thể tách ra một thời gian, để cậu ấy có thể không chịu sự phiền nhiễu, tiến hành đơn độc điều trị.”
keon dừng một chút, “Nhưng bị cậu ấy kịch liệt từ chối, cậu ấy đối với cô vô cùng cố chấp.”
Từ phòng ngủ trống vắng đi ra, Lục Niệm Niệm bất an xuống lầu, hiện tại lo sợ người kia biến mất.
Gió đêm hiu hiu, một người cao lớn, anh tuấn, lạnh lùng đứng ở phòng khách, bóng lưng to lớn của người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào cửa sổ, nhàn nhạt phác họa hình dáng của cậu.
Tim Lục Niệm Niệm nhảy lên, chậm rãi hướng cậu đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, Tống Kim Triêu khẽ nhíu mày, đầu thuốc ở ngón tay giữa nhanh chóng nhấn vào trong gạt tàn.
Lục Niệm Niệm từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu, gò má dán vào tấm lưng rắn chắc của cậu, chậm rãi mở miệng: “... Không ngủ được sao?”
Tống Kim Triêu không lên tiếng, cúi đầu, nắm chặt đôi tay nhỏ đặt trên eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đợi một lúc sẽ đi ngủ.”
Lục Niệm Niệm chui vào trong ngực cậu, ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng nửa sáng nửa tối, nghiêm túc nhìn mặt của cậu, ngón tay lạnh lẽo đặt trên lông mày đang nhíu của cậu, trong lòng đau xót, “Có phải là có tâm sự, đừng giấu ở trong lòng, có thể nói cho em nghe.”
Tống Kim Triêu vẻ mặt ngập ngừng, tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, nắm chặt, đấu tranh trong mắt dần hiện ra rõ ràng, cậu mở miệng: “Anh có phải là…làm cho em rất mệt.”
Mỗi tối ở cùng nhau, cậu gần như đều mất khống chế, cho dù có thể chịu đựng, nhưng sau chuyện đó, Niệm Niệm đều bị thương, mỗi lần giúp cô bôi thuốc, Tống Kim Triêu liền bắt đầu mất ngủ, mở to mắt đến trời sáng.
Khoảng thời gian này, cậu đi sớm về khuya đều là tới viện điều dưỡng, thời gian càng dài, cậu càng không thể cân nhắc, có phải là nên chấp nhận ý kiến của Keon.
Không biết phải hao tốn bao nhiêu dũng khí, Tống Kim Triêu cụp mắt nhìn cô: “Niệm Niệm... Tình yêu của anh có phải đã biến thành gánh nặng của em.”
Yếu tố không xác định này vẫn luôn theo cậu, từ lần đầu tiên hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, loại cảm giác lo được lo mất cùng bất an vẫn luôn tồn tại, cậu giống như đứng trên một vách núi, nơm nớp lo sợ, hơi bất cẩn một chút sẽ rơi xuống vực sâu, ngã đến thịt nát xương tan.
Mà bên cạnh cậu còn có Niệm Niệm, cậu không muốn để cô cùng mình đều bị hủy diệt.
Nhìn đau đớn trong mắt Kim Triêu, tim Lục Niệm Niệm như bị cứa một nhát, ôm lấy cậu, bây giờ cậu cần nhất là cảm giác an toàn, trả lời cậu: “Em yêu anh, anh yêu em, thứ tình cảm này từ trước đến nay đều không phải là gánh nặng.”
Đối mặt với Kim Triêu như vậy, làm thế nào để mở miệng, chủ động đề nghị tách ra, để cậu tiếp nhận điều trị.