Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 64 : Đến chết mới ngừng
Ngày đăng: 18:03 19/04/20
Từ đêm hôm đó, sau khi nói chuyện với nhau, Tống Kim Triêu lại như biến thành người khác, đối với yêu cầu của Lục Niệm Niệm có cầu có đáp ứng, lại không can thiệp vào tự do giao thiệp với người khác, cậu làm như vậy, ngược lại là Lục Niệm Niệm cảm thấy không quen.
Luôn cảm thấy gần đây, Tống Kim Triêu có chút khó hiểu, nhưng khó hiểu ở đâu thì không nói rõ được, khi thấy người đó bình tĩnh như thường ở trong bếp làm cơm, có lẽ đều quên rồi, Kim Triêu là người bệnh, dù sao biểu hiện của cậu cùng người thường không khác nhau.
Ban đêm, Lục Niệm Niệm ở phòng ngủ xem ti vi, Tống Kim Triêu làm xong công việc của mình, đem mấy chiếc thẻ trong tay đưa cho cô.
Lục Niệm Niệm cầm lấy nhìn: “Vì sao đột nhiên lại đưa cái này cho em?”
Vẻ mặt Tống Kim Triêu không đổi, giọng nói hờ hững: “Nếu như anh không ở đây, tiền chính là vạn năng.”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm nghi ngờ nhìn người nào đó, đem thẻ đẩy về phía cậu: “Không cần.”
Tống Kim Triêu hơi nhíu mày, môi mỏng khẽ động, cũng không nói gì nữa.
Ngày tháng sau đó, thời gian Tống Kim Triêu đi sớm về muộn càng ngày càng kéo dài, sáng sớm Lục Niệm Niệm tỉnh lại, buổi tối nghỉ ngơi đều không nhìn thấy cậu.
Tống Kim Triêu bắt đầu vô tình hoặc cố ý tránh cô.
Mà lo lắng trong lòng Lục Niệm Niệm cũng bắt đầu ứng nghiệm, Tống Kim Triêu rời đi, chính là tham gia buổi lễ tốt nghiệp hôm đó của cô.
Người thông báo cũng không phải là Kim Triêu, mà là keon, hắn gửi tới tin nhắn, trên đấy viết: Cô Lục, Kim Triêu đã theo tôi về Thụy Sỹ, sau một thời gian nữa, trong thời gian đó hy vọng hai người có thể cắt đứt liên hệ, cho cậu ấy thời gian độc lập trị liệu, nhưng hãy tin tưởng tôi, làm bác sỹ tâm lý của cậu ấy, tôi sẽ nỗ lực hết sức chữa trị cho cậu ấy.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Lục Niệm Niệm mới chầm chậm hiểu ra, vì sao mấy ngày này Kim Triêu lại bận rộn như vậy, cùng với giây phút đó cậu né tránh, có phải là cậu đã sớm quyết định, muốn rời đi chữa trị.
Cậu vì sao không nói cho cô?
Tin tức tới quá đột ngột, Lục Niệm Niệm ngoại trừ tiếp nhận cũng không có lựa chọn khác, thậm chí không hiểu, Keon nói một thời gian là chỉ một tháng, hay là một năm, hoặc là cứ luôn chờ đợi như vậy.
Đối với bệnh tình của chính mình, Tống Kim Triêu không có dũng khí thẳng thắn nói với Niệm Niệm, cậu sợ Niệm Niệm sẽ vì nguyên nhân đó mà rời đi, không có ai từng nguyện ý cùng một người bệnh tâm thần, tinh thần không ổn định cùng nhau vượt qua nửa đời sau, cho dù Niệm Niệm đồng ý, Tống Kim Triêu cũng sẽ không đồng ý.
Cậu sợ chính mình mất khống chế, trong tình trạng mất lý trí sẽ làm tổn thương cô, mà từ sau khi Trần Tương Xán xuất hiện, hai người mỗi đêm triền miên, Niệm Niệm đều bị cậu làm bị thương, tình huống dần dần trở nên mất khống chế.
Lúc nhỏ, cậu tận mắt chứng kiến mẹ của mình Tần Ương phát bệnh, bị người ta dùng dây thừng trói lại, bị nhốt ở căn phòng dưới hầm, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu không muốn Niệm Niệm nhìn thấy bộ dáng cậu phát bệnh, nhìn mình rơi vào trong vũng bùn tự mình tạo ra.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Niệm Niệm tới một tòa soạn làm việc, so với tòa soạn làm việc lúc thực tập, đồng nghiệp ở chỗ này có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Niệm Niệm bị phân tới mảng chính trị, vẫn như cũ là bộ phận ít được quan tâm, công việc đó không có nhiều, bởi vì mới bắt đầu nhận chức, cho nên tiền lương cũng không cao, mà trước khi Tống Kim Triêu rời đi, đem sinh hoạt hàng ngày sắp xếp rất tốt, trong nhà có thêm dì giúp việc, sẽ làm cơm.
Cùng Tống Kim Triêu tách ra trong hai tháng, hai người từ đó cũng không có liên lạc qua, mà Keon cũng nói được làm được, đem cuộc sống của hai người hoàn toàn tách biệt.
Môi trường làm việc mới, bên người Lục Niệm NIệm cũng không thiếu đồng nghiệp nam xuất hiện, thể hiện ra ấn tượng tốt cũng có mấy người, dù sao đối với loại nữ sinh vừa mới tốt nghiệp bước chân vào xã hội không lâu, so với những người phụ nữ tháo vát, tinh anh của tòa soạn, ngoài đưa đẩy đồng nghiệp nam càng ưa chuộng loại tiểu bạch thỏ này.
Mà Lục Niệm Niệm dường như đều không thể nào giao thiệp với đồng nghiệp, một mực chăm chỉ làm việc, từ chối tất cả các buổi liên hoan của bộ phận, thậm chí tránh không tiếp xúc cùng đồng nghiệp nam.
Sau một thời gian dài, liền có người cảm thấy vô vị, liền xóa bỏ ý định trong đầu.
Cùng Tống Kim Triêu tách ra đến tháng thứ năm, Lục Niệm Niệm thử chủ động liên lạc với cậu, nhưng điện thoại gọi đi dường như đá bỏ biển.
Chỉ có một lần điện thoại được kết nối là Keon nhận, mà là chờ đợi lung tung không có mục đích, để cho nhẫn nại của Lục Niệm Niệm dần dần tới cực hạn.
Khi đến lần thứ N cùng Keon gọi điện, Lục Niệm Niệm không có như lúc trước dè dặt, giọng nói gần như tức giận: “Tống Kim Triêu chỉ là chữa bệnh, vì sao không cho anh ấy liên lạc với tôi?”
Keon cảm thấy bị làm khó, giải thích:: “Cô Lục, là Kim Triêu từ chối không liên lạc với cô.”
Lục Niệm Niệm tức giận trợn trắng mắt: “Anh lừa tôi, tôi không tin anh ấy có thể nhịn được!”
keon nhíu mày, nhìn bóng lưng người nào đó ngồi trước giá vẽ trong phòng trị liệu, bất đắc dĩ nói: “Nhìn bộ dáng cậu ấy có lẽ là không muốn.”
Lục Niệm Niệm tức điên, trực tiếp ấn nút tắt điện thoại.
Mà lúc này trong phòng trị liệu, Keon cúp điện thoại bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Kim Triêu, nhìn thấy bức ảnh chân dung chưa hoàn thành trên giá, tuy rằng chỉ mới vẽ được có một nửa, nhưng không khó nhận thấy, người vẽ trên đấy chính là Lục Niệm Niệm.
Tống Kim Triêu để bút xuống, liếc nhìn hắn, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi khi nào có thể trở lại?”
keon lắc đầu, lật xem các hạng mục chỉ tiêu gần đây của Kim Triêu trong tay, đáp lại: “Vẫn không phải là lúc, nếu như cậu vì cô Lục suy nghĩ, vẫn phải tiếp tục phối hợp điều trị với tôi.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu không nói gì, môi mỏng mím thành một đường.
keon liếc nhìn thời gian, “Mỗi ngày tám giờ tối, tôi sẽ giúp cậu ấy tiêm thuốc an thần, đến lúc đó cô cũng có thể vào cùng tôi.”
Nghe Keon miêu tả thật nhẹ nhàng, Lục Niệm Niệm rũ mắt, trong đôi mắt tối đen, tâm tình không rõ chậm rãi lên men.
Bệnh của cậu đã trở nên nghiêm trọng như vậy sao.
Tám giờ tối, Lục Niệm Niệm đi theo ở phía sau Keon, nhìn hắn gõ cửa phòng bệnh Tống Kim Triêu, mấy phút sau, cửa mở ra.
Lục Niệm Niệm từ phía sau Keon bước ra, nháy mắt ánh mắt khóa chặt, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc tràn đầy mù mịt của người đàn ông.
Ánh mắt Tống Kim Triêu trở nên hoảng loạn, giây tiếp theo cậu nắm lấy tay cầm cửa muốn dứt khoát đóng cửa lại.
Tim Lục Niệm Niệm đột nhiên nhảy lên, theo bản năng đưa tay ra ngăn lại.
Giây tiếp theo, tay bị kẹp ở cửa Lục Niệm Niệm kinh ngạc kêu lên, đau đến cắn răng, nhưng một mực vẫn không thu tay về.
Nhìn thấy cô gái đau đến nỗi lông mày nhíu chặt, hô hấp Tống Kim Triêu dồn dập, luống cuống buông tay, “Niệm Niệm!”
Đối diện với ánh mắt luống cuống, hoảng hốt, trong lòng Lục Niệm Niệm như bị cứa một nhát, lòng tay đau cũng không tính là gì, ánh mắt chói chặt mặt của cậu, cay đắng mở miệng: “Anh còn định trốn em tới lúc nào?”
Sắc mặt Tống Kim Triêu trắng bệch, vẻ mặt đau khổ lùi về sau: “Anh chỉ không muốn để em lại khó xử.”
Lục Niệm Niệm chăm chú nhìn cậu, ấn đường truyền tới cảm giác đau âm ỉ, “Cho nên em đợi lâu như vậy chỉ đợi được một bản thỏa thuận ly hôn?”
Vừa dứt lời, Tống Kim Triêu nhẹ run, lông mày tinh xảo nhíu thành một đường, cậu nhanh chóng xoay người, dường như một khắc cũng không có cách nào tiếp nhận sự thực này.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của cậu, Lục Niệm Niệm nỗ lực khắc chế tâm trạng, cuối cùng sụp đổ, đuổi tới, bộc phát: “Anh nói với em! Vì sao muốn ly hôn!”
“Nếu muốn chia tay, ban đầu vì sao còn muốn ở cùng em một chỗ, anh coi em là gì chứ?!”
Nghe từng tiếng từng tiếng chất vấn, Tống Kim Triêu mệt mỏi nhắm chặt mắt, khuôn mặt trắng bệch không chút máu nào, mơ hồ đang run rẩy.
Sau khi trầm mặc, cậu thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh có bệnh, nhiều khả năng có thể di truyền, em chắc chắn muốn cùng một người mắc bệnh tâm thần trải qua một đời sao?!”
Nói xong câu đó, đầu cậu đau như búa bổ lôi kéo tóc của mình, vẻ mặt thống khổ, khàn giọng, thấp giọng lẩm bẩm: “Niệm Niệm... Xin em rời khỏi anh.”
Lục Niệm Niệm bị bộ dáng này của cậu dọa sợ, hoảng hốt chạy tới nắm lấy cánh tay cậu, đỏ mắt ngẹn ngào: “Anh nhất định phải thay em lựa chọn sao?”
“Anh hỏi đều không hỏi, liền đem thoải thuận ly hôn đưa cho em, có từng cân nhắc qua cảm nhận của em không?”
Tống Kim Triêu cắn chặt hàm răng, lòng bàn tay lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn trắng bệch không chút máu, thái dương toát ra mồ hôi hột, cậu thậm chí còn không dám nhìn Niệm Niệm, trong đầu xoẹt qua vô số lần thô bạo vào những buổi tối, “Nhưng anh sẽ làm em bị thương.”
Những buổi tối đó cậu mất đi lý trí, cậu không chỉ một lần tổn thương cô, cho dù Niệm Niệm không để ý, nhưng cậu để ý.
Phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hô hấp dồn dập của hai người.
Tống Kim Triêu nắm chặt nắm tay, dây thần kinh trong đầu bắt đầu căng thẳng.
Lục Niệm Niệm từ phía sau tiến lên, không để ý tới hành động cậu lui về sau, ôm chặt eo cậu cũng không có buông tay, “Em sẽ không đồng ý ly hôn.”
“Trừ phi em chết.”
Nói xong câu đó, trái tim Tống Kim Triêu run rẩy, thân thể cứng ngắc như đá, giọng nói cũng từ từ hạ thấp: “Em có biết, hậu quả của câu nói này.”
Trong lòng Lục Niệm Niệm đau khổ, ôm cậu càng chặt hơn, gó má dán vào lồng ngực, yên tĩnh lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực của cậu, xa cách nửa năm này, chỉ có giờ khắc này ôm lấy cậu, mới cảm thấy an tâm.
“Xin anh, đừng đẩy em ra.” Chôn ở trong lồng ngực của cậu, giọng nói dịu dàng như ánh trăng, lay động dây thần kinh căng thẳng trong đầu của cậu.
Ánh mắt Tống Kim Triêu giãy dụa trong đau khổ, khi nghe thấy câu nói này toàn bộ đều tan rã, đời này cậu sợ nhất không gì sánh được khi buộc phải buông tay, giờ khắc này tận tai nghe được, không muốn phải chia lìa.
Cậu nói: “Niệm Niệm, anh hy vọng em sẽ không hối hận.”
Giây tiếp theo, đáp lại lời của cậu là Lục Niệm Niệm nhón chân hôn cậu, nụ hôn vụng về hôn lên chiếc cằm góc cạnh, rõ ràng của cậu, lại hướng lên trên, mới áp lên cánh môi mỏng mát lạnh của cậu.
Tống Kim Triêu run nhẹ, đưa tay tóm lấy đằng sau gáy cô, cúi đầu cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp tiến vào. Thâm nhập, quẳng đi tất cả nhẫn nhịn, hơi thở mang theo cuồng dã mạnh mẽ hút từng ngóc ngách.
Từ khoảnh khắc, cô nguyện ý bắt đầu tiến vào thế giới tăm tối của cậu, cậu quyết định sẽ không bao giờ buông tay, bất luận con đường sau này đi như thế nào, thời khắc này, như thế là đủ