Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 65 : Đại kết cục

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Giai đoạn Tống Kim Triêu ở viện điều dưỡng trị liệu, Lục Niệm Niệm xin nghỉ cả một tuần, dường như một tấc cũng không rời theo sát phía sau lưng cậu.



Sau một thời gian dài, dần dần phát hiện Kim Triêu không bình thường.



Từ khi đi tới viện điều dưỡng, cái tên này luôn là lảng tránh thân mật, khi tới lúc hôn đều sẽ đúng lúc dừng lại, không vượt quá giới hạn.



Lục Niệm Niệm lúc đầu không để ý, sau đó mới hiểu được, Tống Kim Triêu hiện tại căn bản không muốn chạm vào, thậm chí thà nguyện ý dội nước lạnh cho tỉnh táo, cũng không muốn vượt qua trình độ nào đó.



Chậm rãi đoán, trong lòng Tống Kim Triêu có thể còn có khúc mắc, đêm nào đó, Lục Niệm Niệm cởi áo ngủ ở trong chăn chờ cậu, chờ người nào đó lên giường, lập tức quấn thành một đoàn lăn tới.



Trong tay Tống Kim Triêu còn cầm sách, mặt mày anh tuấn hờ hững, ngay cả tâm trạng cũng là nhàn nhạt, nghe thấy động tĩnh người bên cạnh, cậu cúi đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy cái đầu Lục Niệm Niệm từ trong chăn thò ra, tóc xù có chút ngổn ngang.



Còn tưởng rằng là cô không ngủ được, Tống Kim Triêu rất tri kỷ đưa tới một cuốn truyện tranh thiếu nữ, những thứ này đều là cậu để Phương Ngọc mua ở hiệu sách, sách tiếng trung rất ít.



Lục Niệm Niệm đem tóc rối loạn trên mặt vén ra sau, thuận tiện đẩy truyện tranh trên tay của cậu, lại hướng về phía cậu mà dán tới gần.



Tống Kim Triêu liếc nhìn, nhìn thấy vai lõa lồ lộ ra bên ngoài, nhíu mày: “Có lạnh không?”



Nhiệt độ trong phòng cũng không cao.



Lục Niệm Niệm trịnh trọng lắc đầu, người bên cạnh thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc sách.



Chờ tới khi chân chính tiến tới bên cạnh cậu, Lục Niệm Niệm vừa vụng trộm liếc nhìn cậu, vừa di chuyển chân nhỏ, từng chút chen vào giữa hai chân, chật ních căng thẳng của cậu.



Nhưng chân người này vẫn một mực cứng ngắc như đá, chính là không đáp lại, Lục Niệm Niệm giận dữ dùng chân đá vào đầu gối của cậu, nói: “Buông lỏng chút, đừng khẩn trương như vậy.”



Mặt Tống Kim Triêu căng thẳng, chính là bất động.



Lục Niệm Niệm không vui nhướn mày, “Để em tiến vào.”



Tống Kim Triêu rốt cuộc cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.



Lục Niệm Niệm bĩu môi, “Em chính là duỗi chân.”



Tống Kim Triêu mím môi không nói gì, kẹp lấy đôi chân thon dài, mềm mại, không cho động.



“Ngoan một chút.” Cậu nhàn nhạt mở miệng.



Lục Niệm Niệm môi mỏng ấp úng, nhỏ giọng oán hận, hai chân càng bị người nào đó gắt gao ép chặt.



Động mấy lần, ỉu xìu: “Em cũng sẽ không ăn anh.”



Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy người nào đó rũ đầu nhỏ giọng oán giận.


Sáng ngày hôm sau, Tống Kim Triêu so với Niệm Niệm tỉnh dậy trước, từ khi tới Thụy Sĩ, cậu thường xuyên phải dựa vào thuốc an thần, ngủ một mạch tới hừng đông, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy Niệm Niệm giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ỷ nại nằm trong ngực của cậu, vẻ mặt yên tĩnh nằm ngủ, môi mỏng hơi chu, ngược lại giống như bộ dáng làm nũng.



Ngoài cửa sổ ánh nằng mùa đông ấm áp, ánh nắng ấm ấp xuyên qua rèm cửa số chiếu vào bên trong, trong phòng ngủ một mảnh yên tĩnh.



Người trong ngực ngủ cũng không yên ổn, Lục Niệm Niệm xoay người đối diện với cậu, Tống Kim Triêu nhìn chằm chằm cô, lông mi dài khẽ động.



Rất nhanh, Lục Niệm Niệm mơ màng mở mắt, trong mơ màng đói diện với ánh mắt thâm thúy, thâm trầm của cậu.



Lục Niệm Niệm trở nên tỉnh táo, hơi nhíu mày, ngón tay tinh tế đưa lên sờ khóe mắt của cậu, “Lại mất ngủ?”



Tống Kim Triêu cười khẽ, nắm chặt tay, đem người ôm vào trong ngực, giọng nói dịu dàng lại êm tai: “Mới vừa tỉnh dậy.”



Nghe được tâm trạng của cậu rất tốt, Lục Niệm Niệm không nhịn được cười, duỗi tay ra sờ cơ bụng của cậu.



Khóe môi Tống Kim Triêu nhướn lên, trói lấy tay làm loạn của cô, đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: “Anh nợ em một thứ.”



Lục Niệm Niệm nâng mắt, nghi ngờ nói: “Là thứ gì?”



Giọng nói Tống Kim Triêu dịu dàng: “Hôn lễ.”



Chuyện này gần như cậu đã quên rất lâu rồi, Niệm Niệm không chủ động nhắc tới, lâu dần, cậu suýt chút nữa cảm thấy, hai người trở thành vợ chồng vốn là chuyện hợp lẽ.



Nghe thấy lời này, người trong ngực đột nhiên dừng lại, không lộn xộn nữa, nghiêm chỉnh đợi ở trong lồng ngực của cậu.



Tống Kim Triêu nhàn nhạt mở miệng: “Anh muốn nói với tất cả mọi người, em là vợ của anh.”



Hai người lĩnh giấy chứng nhận nhiều năm như vậy, nhưng không có hôn lễ.



Từng chư từng lời của cậu, nhẹ nhàng lọt vào tai của cô, Lục Niệm Niệm mím môi, chỉ cảm thấy mắt có chút chua xót, trầm giọng nói: “Vậy anh phải nhớ bồi thường thật tốt cho em.”



Chuyện quan trọng như vậy, trì hoàn lâu như vậy!



Tống Kim Triêu mỉm cười, không nhịn được tới gần, khẽ cắn vành tai mềm mại, trắng nõn, thấp giọng nói: “Ngay bây giờ sẽ bồi thường.”



Ý thức được động tác của cậu, Lục Niệm Niệm sững sờ, giây tiếp theo, Tống Kim Triêu ôm cô dán gần tới mình, cảm nhận được nhiệt độ ở nơi nào đó, gò má đỏ hồng nhuốt nước bọt, sáng sớm như vậy không phải sẽ quá kịch liệt chứ...



Đến tận khi động tác của cậu dịu dàng thâm nhập, ngay cả gió mát buổi sớm cũng trở nên ngượng ngùng, trong phòng tràn ngập sắc xuân.



Tống Kim Triêu ôm chặt, động tác cuồng dã mà bá đạo, hơi thở dồn dập, đứt quãng, hôn nước mắt nơi khóe mắt, giờ khắc này chưa bao giờ cảm thấy đủ.



Bất luận quá khứ của cậu âm u, tối đen như thế nào, sau này trong tình yêu của bọn họ, sẽ có đứa con đáng yêu, sẽ có vô số chờ mong tràn trề của ngày mai.



Niệm Niệm có Kim Triêu, đời này của cậu mới có thể được coi là viên mãn.