Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 66 :

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Ngày ấy khi Tống Kim Triêu rời viện điều dưỡng, quản gia chuyên biệt bên cạnh ông Tần tới đón bọn họ, khi nhìn thấy lão Lâm, vẻ mặt Tống Kim Triêu trầm xuống, trong tiềm thức, ông ngoại cùng người bên cạnh ông ngoại, khi đó đều có thể trở thành uy hiếp của cậu với Niệm Niệm.



Dù sao ông Tần lúc trước cũng từng một lần gán ghép cậu với Chúc Lan Huyên.



Lão Lâm ở bên cạnh cung kính đứng ở đó.



Tống Kim Triêu đối với ông ta dường như không nhìn thấy



Nắm tay Niệm Niệm trực tiếp đi tới phòng thay quần áo, thu dọn hành lý, lập tức về nước.



Thừa dịp trước khi ông ngoại tự mình tới đây, nhanh chóng rời đi.



Lục Niệm Niệm cau mày, có chút không vui, “Lão Lâm tốt xấu gì cũng là người của ông ngoại anh, anh vừa xuất viện, ông ngoại khẳng định rất sốt ruột muốn gặp anh.”



Lần này Kim Triêu ở viện điều dưỡng hơn nửa năm, ông Tần nhất định rất bận tâm.



Động tác thu dọn hành lý của người trước mặt không có ngừng lại, dường như quyết tâm phải rời đi, Lục Niệm Niệm cau mày, từ phía sau lôi kéo góc áo Kim Triêu, nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không chúng ta tới thăm ông ngoại?”



Bọn họ kết hôn lâu như vậy, cũng không có tới thăm hỏi ông Tần là không đúng, hiện tại lão Lâm người cũng đã tới rồi, chẳng lẽ còn muốn trốn?



Nghe thấy Niệm Niệm muốn tới biệt thự Tần gia, Tống Kim Triêu liếc mắt, gương mặt anh tuấn không chút hứng thú, không đồng ý lắc đầu, cậu từ đầu tới cuối đều không quên được, khi lần đầu tiên cậu dẫn Niệm Niệm tới gặp ông ngoại, ông ngoại vòng vo làm khó dễ, khi đó vợ của cậu còn nhỏ tuổi, không hiểu sắc mặt của ông Tần, nhưng cậu biết, cho nên lần này coi như Niệm Niệm muốn đi, cậu cũng sẽ không đồng ý.



“Chúng ta về nước là được, những chuyện khác không cần để ý.” Tống Kim Triêu từ trong tủ quần áo cầm lấy quần áo của Niệm Niệm, ngay ngắn xếp cùng một chỗ với của cậu.



Lục Niệm Niệm cúi đầu không nói gì nữa, chậm rì rì theo ở đằng sau cậu lắc đầu, cái tên này sao mà vẫn còn cố chấp như vậy.



Lúc này Lão Lâm chính là đứng ở cửa đợi, Lục Niệm Niệm nghĩ, trực tiếp chạy xuống lầu.



Một lát sau, Tống Kim Triêu mới nhìn thấy cô lên lầu, cười hì hì giúp cậu thu dọn hành lý, trên mặt một chút cũng không có oán giận cùng khuyên nhủ cậu lúc nãy, cho rằng là cô đã nghĩ thông suốt, Tống Kim Triêu cười khẽ, không nhịn được kéo người qua hôn một cái.



Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt, nói: “Lúc nữa để lão Lâm đưa chúng ta tới sân bay.”



Tống Kim Triêu cau mày: “Có Phương Ngọc.”



Lục Niệm Niệm nhìn cậu, “Em để Phương Ngọc về trước rồi.”



Tống Kim Triêu không vui mím môi, lại nghe thấy người trước mặt mở miệng: “Chỉ là thuận đường đưa chúng ta đi mà thôi.”



Lục Niệm Niệm thấy cậu không nói gì thì coi như cậu ngầm thừa nhận.



Lão Lâm vẫn luôn đợi ở cửa có chút không chắc chắn, cậu chủ vui buồn thất thường, nhìn bộ dạng cậu đối với mình tránh còn không kịp, sau đó rất sợ cậu lại tức giận.



Chờ đến khi hai người rốt cục lên xe, lão Lâm tâm trạng thấp thỏm lái xe rời đi, mục tiêu: Biệt thự Tần gia.



Biết được đường tới không phải là sân bay, Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn người bên cạnh, Niệm Niệm dường như tâm trạng rất tốt.



Sau đó, cậu nhàn nhạt mở miệng: “Muốn tới như vậy?”



Lục Niệm Niệm ngoắc ngon tay thon dài của cậu chơi đùa, nghe thấy lời này, gật đầu.



Sau đó không có cách nào khác, Tống Kim Triêu vẫn là lựa chọn thỏa hiệp, đối với thái độ kiên quyết trước sau. Không thể cưỡng lại.
Tống Kim Triêu không ý kiến gì, trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt: “Anh nuôi em lâu như vậy, thêm một người nữa cũng không tính là nhiều.”



Trên cơ bản cậu đem cô trở thành trẻ con mà nuôi dưỡng, nếu như sau này thật sự có con, nói không chừng cậu còn có thể làm một người mẹ, ít nhất sẽ không để cho con kén ăn.



Cả một buổi chiều, Tống Kim Triêu làm việc, Lục Niệm Niệm vẫn luôn ở bên cạnh cậu, chiếm lấy máy tính của cậu chơi game.



Mà Lưu Dĩnh vẫn luôn đợi ở trong phòng khách hơn bốn tiếng đồng hồ, trong lúc đó thư ký tiến vào mấy lần, rất hiểu chuyện giúp cô ta thêm trà hoặc cà phê, mà mỗi lần đều không thể chờ được nữa, mới nghe thư ký nói một câu, tổng giám đốc đang bận, đang họp.



Như vậy không có hy vọng tiếp tục đợi, Lưu Dĩnh mấy lần muốn đập bàn rời đi, vừa nghĩ tới người phóng vấn còn chưa tới, chỉ có thể mạnh mẽ đem tức giận thu hồi.



Đối với tổng giám đốc Phong Thụy, nghe nói người này một chút tình người cũng không có, vốn còn tưởng rằng hắn đã nhận lời phỏng vấn, chuyện này là thuận theo nước chảy thành sông, không ngờ tới đã qua bốn tiếng, thậm chí ngay cả người cũng không nhìn thấy.



Trong phòng làm việc, Tống Kim Triêu liếc nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa là tan làm, liền mới đi tới phòng khách.



Khi Lưu Dĩnh nhìn thấy Tống Kim Triêu ung dung tới trễ, trong lòng chồng chất tức giận cuối cùng tiêu tan một ít, cũng may không có bị cho leo cây.



Từng nghe nói tổng giám đốc Phong Thụy tuổi còn trẻ, lại không ngờ tới hắn còn trẻ như vậy, cùng với lần trước phỏng vấn tổng giám đốc bụng phệ không giống lắm.



Hai người chào hỏi, vẻ mặt Tống Kim Triêu nhàn nhạt, nói thẳng: “Nếu như không bởi vì Niệm Niệm, tôi sẽ không nhận lời phỏng vấn của cô.”



Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lưu Dĩnh cứng đờ.



Giọng điệu Tống Kim Triêu không chút gợn sóng, giống như một dòng nước yên tĩnh, lạnh lẽo, ánh sáng trong mắt âm u mà bức người: “Tôi cùng vợ là quan hệ hợp pháp, cô vì là người làm truyền thông nếu có thể tung tin đồn, tôi đề nghị cô nên thay đổi vị trí công tác.”



Nghe thấy lời lạnh như băng của đối phương, thậm chí mang theo hàm ý uy hiếp, vẻ mặt Lưu Dĩnh nhẹ nhàng thay đổi, không tự giác nắm chặt máy tính bảng trong tay.



Sửng sốt vài giây, khẽ nhếch môi: “Tôi, tôi chỉ là “



Lời còn chưa dứt, mặt Tống Kim Triêu vô cảm đứng dậy, tiếp theo nói với thư ký bên cạnh một câu lạnh lùng, cứng như đá “Tiễn khách””.



Sắc mặt Lưu Dĩnh trắng bệch, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa nãy.



Trên đường hai người về nhà, Lục Niệm Niệm ríu rít nói về bát quái trong showbiz trên Weibo, Tống Kim Triêu lẳng lặng lắng nghe, thực sự không chen ngang, về tới nhà mới nói với Niệm Niệm: “Có muốn thay đổi hoàn cảnh làm việc?”



Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm quay đầu lại, đôi mắt tròn chuyển động nhìn chằm chằm cậu. Ý nghĩ này lúc trước từng nghĩ qua, nhưng thật vất vả mới tìm được việc, cũng không thể nói từ chức là từ chức.



Đối diện với ánh mắt cô, Tống Kim Triêu chậm rãi nói: “Nếu như không thoải mái, có thể lựa chọn về nhà.”



Tiếp theo ngừng một lúc, lại nói: “Hoặc lại tìm một công việc mới.”



Lời vừa dứt, trong lòng Lục Niệm Niệm ấm áp, buông rau đang rửa trong tay xuống, ôm lấy cậu.



Phiền lòng chuyện công việc, rất ít khi nói với cậu, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, hóa ra cậu vẫn để ở trong lòng.



Cậu đem mình đặt ở trong lòng bàn tay mà che chở, mấy năm như một ngày, chưa bao giờ thay đổi.



Lục Niệm Niệm không nhịn được cười khẽ, ôm cậu càng thêm chặt.



Lưu Dĩnh đấu với ma vương Tráo Tráo cuồng vợ, Tiểu Tráo Tráo toàn thắng.