Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 7 : Cầm lấy, đặc biệt mua cho cậu
Ngày đăng: 18:03 19/04/20
Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Thức ăn chuyên dụng cho chó quý tộc.
Trần Tương Xán không quan tâm quét qua vỏ ngoài thức ăn cho chó, thái độ kiêu ngạo, như một con gà mẹ kiêu ngạo.
Liếc đến tập bài tập nghỉ hè trên tay cô, mặt Trần Tương Xán chuyển sang màu đen, hai hàng lông mày xoắn lại thành một đường.
Không chuyện không lên tam bảo điện, lần này quả nhiên có mục đích.
Lục Niệm Niệm bước từng bước đến sau lưng cậu, lảm nhảm một mình.
“Rau Thơm, chúng ta làm lành đi.”
“Chỉ cần sau này cậu không gọi Tống Kim Triêu là thằng ngốc, chúng ta vẫn có thể là anh em tốt.”
“Cậu tốt bụng, vui với việc giúp đỡ mọi người, mà còn tài đức vẹn toàn.
“Lớn lên đẹp trai, lại còn thông minh như vậy.”
Lục Niệm Niệm đứng sau lưng cậu nói không ngừng nghỉ, không mảy may chú ý đến, người nào đó vì lời nói của cô, sắc mặt không ngừng tối đi.
Trần Tương Xán quay đầu nhìn cô: “ Có rắm mau thả.”
Lục Niệm Niệm: “ Cho tớ mượn bài tập hè.”
Trần Tương Xán không hề nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
“Tớ sẽ không giúp cậu.”
Lục Niệm Niệm:“Cậu thay đổi rồi.”
Cô gái ngẩng mặt nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh, linh hoạt, giống như những ngôi sao.
Trần Tương Xán sợ nhất khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, cổ họng nghẹn lại, cậu đưa tay ra, chán ghét đẩy cái đầu nhỏ trước mặt.
“Không tồi, sao vậy?.”
Trần Tương Xán lườm cô một cách khó chịu, Lục Niệm Niệm bị cậu đẩy không hiểu ra sao cả, vẻ mặt lúng túng.
Còn có thể làm sao, đương nhiên là nghe cậu giải thích nguyên nhân.
“Cậu bị bệnh phải không?.”
Lục Niệm Niệm cũng không tức giận, nhìn chằm chằm Trần Tương Xán, tỉ mỉ quan sát cậu, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào đấy.
Cô đang tìm kiếm dấu vết bị lừa đá.
Trần Tương Xán không kiên nhẫn nói, xoay người đi lên lầu.
Lục Niệm Niệm gật đầu, dáng điệu ngoan ngoãn, hiếm thấy Lục Hoài Quân trở về một lần, thực ra cô rất nghe lời ông.
“Con là con gái, bố không cần con phải yểu điệu thục nữ, nhưng ít nhất khi ra ngoài không được mang theo vũ khí trên người.”
Chỉ cần nhớ đến những phàn nàn của những phụ huynh trong đại viện, Lục Hoài Quân lại đau đầu.
“Bố, con không có bắt nạt kẻ yếu.”
Lục Niệm Niệm nhỏ giọng trả lời, hai mắt như con nai lóe sáng, chiếc mũi xinh xắn, giống hệt mẹ của cô.
Lục Hoài Quân thở dài một hơi, chạm vào đầu của con gái, giọng điệu quan tâm nói: “Con gái mang theo vũ khí bên người, cũng không phải là không thể, bảo vệ chính mình mới là điều quan trọng nhất.”
Nghĩ một lúc, Lục Hoài Quân không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng động thủ cũng phải biết chừng mực, không phải lúc nào bố cũng có thể nhanh chóng trở về, thay con dọn dẹp mớ hỗn độn.”
“Bố chỉ sợ bọn họ, tốt xấu gì bố cũng là người được ăn học.”
Lục Niệm Niệm nhìn bố mình, đôi môi như cánh hoa, nhỏ giọng thì thầm.
Lục Hoài Quân không có nhiều thời gian, cùng Niệm Niệm nói chuyện rồi sẽ rời đi.
Lục Niệm Niệm biết bố bộn bề nhiều việc, xuất thân là một quân nhân, cũng không muốn giữ ông ở lại lâu.
Lần này Lục Hoài Quân trở về, nên mang theo rất nhiều đồ ăn, thực ra đa số đều là đồ ăn vặt Lục Niệm Niệm thích.
Lục Niệm Niệm chọn một túi hạt lựu, chuẩn bị mang sang cho bà Tống và Tống Kim Triêu.
Khi Lục Niệm Niệm tới, bà Tống và dì giúp việc trong nhà đều bận, nghe nói có khách đến.
Lục Niệm Niệm cầm một giỏ trái cây bước vào, bà Tống trên mặt đầy nếp nhăn, nở nụ cười ấm áp.
“Niệm Niệm tới rồi, ở lại đây ăn cớm tối nhé.”
“Cháu ở đây chơi, cùng Kim Triêu nói chuyện, đứa trẻ này quá cô đơn rồi.”
Bà Tống mỉm cười, đón lấy giỏ lựu trên tay Niệm Niệm, nhìn căn phòng trên lầu hai cửa vẫn đóng chặt, nháy mắt ra hiệu cho Lục Niệm Niệm đi lên.
Lục Niệm Niệm cầm hai trái lựu, cân nhắc trong lòng, sẽ nói chuyện gì với cậu.
Trước khi gõ cửa, Lục Niệm Niệm học theo động tác của bà Tống, trước tiên ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.
Đợi rất lâu, cánh cửa gỗ trước mặt vẫn đóng chặt, người bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Lục Niệm Niệm dự định 30 giây sẽ gõ cửa một lần, trong lòng nghĩ, người bên trong sẽ kiên nhẫn được bao lâu.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, nói không chừng, Tống Kim Triêu sẽ lao ra đánh cô.
Lục Niệm Niệm giữ vững tâm lý mặt dày, lần thứ hai mươi hướng cảnh cửa gỗ gõ cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.