Con Mồi

Chương 32 :

Ngày đăng: 14:49 18/04/20


cô đem quần lót của anh gập gọn lại, đem hai chiếc áo sơmi ít ỏi là phẳng ra, tivi vẫn tiếp tục truyền phát tin, giọng người phát thanh viên quanh quẩn ở trong không khí.



Bỗng dưng, di động cô đặt cạnh người bỗng rung lên. cô giật mình, nhanh như chớp từ dưới đệm salon, lấy ra khẩu súng màu đen, đồng thời chộp lấy điều khiển từ xa, cấp tốc ngay cả bấm một loạt các phím trên đó.



Màn hình tivi mở ra một hình ảnh khác, người dẫn chương trình vẫn đang báo cáo tin tức, nhưng chỉ có thanh âm mà thôi, trên màn hình tin tức xuất hiện các hình ảnh nhỏ, màn hình chủ bị tách ra thành bốn hình ảnh giám sát, đều tự chiếu rõ cửa ngõ, khu vực cầu thang, lỗi thoát hiểm, nóc nhà ở khu đối diện.



Khu vực cầu thang có hai người, đang đứng ở ngoài cửa nhà cô, đứng lại vượt quá mười giây, cho mới kích hoạt báo động.



cô nhận ra được đôi tình nhân trẻ tuổi kia là người sống ở phòng đối diện, họ đang cãi nhau, cô cầm lấy khẩu súng, đề phòng quan sát hai người nọ, cho đến khi chàng trai kia phẫn nộ bỏ lại cô gái, bước nhanh đi xuống lầu.



cô gái ngã xuống đất, khóc lóc nức nở, nhưng vẫn cố đứng lên đuổi theo.



Hai người rời đi khỏi trước cửa nhà cô, cô vẫn cẩn thận nhìn chằm chặp, thay đổi cấc loại hình ảnh khác nhau, xem xét động tĩnh trong những vùng phụ. Mọi thứ thoạt nhìn đều rất bình thường, nóc nhà không có người, lối thoát hiểm không có người, khu vực cầu thang hiện tại cũng không có người, hai người kia chạy tới đầu ngõ, còn đang tranh cãi, thút thít.



cô hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cầm khẩu súng, cẩn thận giấu vào người, rón rén ra ban công quan sát tình hình.



cô chỉ nghe một lát, nghe ra gã đàn ông kia bắt cá hai tay nên muốn chia tay, nhưng cô gái không chịu.



Bên ngoài mưa bay gió thổi, hai người do dự, hết thảy giống như phim truyền hình lúc tám giờ.



cô phát hiện ra, nhà trọ đối diện cũng có người ở trên ban công nhìn lén, cũng không trách được, âm thanh có khuynh hướng truyền vang, hai người bọn họ ở trong ngõ nhỏ, giọng nói gây gổ ở khu vực cầu thang còn nghe rõ ràng, dù sao khi đó vẫn còn cách một cửa cùng tường, nhưng ở trên ban công, lại càng không có gì che chắn.



Chỉ cần đứng ở ban công, từng nhà đều có thể nghe thấy dưới lầu ở ầm ỹ cái gì, âm thanh từ các nhà trọ luôn quanh quẩn trên cách vách tường, cô biết đừng nghe ở đây, so với ở trong nhà tầng một nghe rõ mồn một. Chuyển tới chỗ này, cô rút ra kinh nhiệm, ngàn vạn lần không cần ở lầu một nói lung tung nói, bởi vì bất kể nói gì đó, người ở lầu trên đều nghe thấy hết; lúc trước có người ở dưới lầu say khướt, không bao lâu đã có người gọi cảnh sát, đem người kia mang về cục cảnh sát.



Xác định hai người kia chỉ là tình nhân xảy ra tranh chấp, cô nhẹ nhàng thở ra, không tiếp tục đứng ở ban công nữa, mà bình tĩnh quay về phòng khách, đem khẩu súng giấu lại vào chỗ cũ.



Nhưng là, cô vẫn là bị dọa, thần kinh vẫn căng thẳng, cô không dám đem màn ảnh chuyển về tin tức, mà vẫn tiếp tục xem hình ảnh giám thị.



Người đàn ông kia đã đi, cô gái ngồi chồm hỗm ở trong mưa, khóc lóc bi thảm, nước mắt nước mũi tèm lem.



Nhìn alji, cô không thể hiểu được lòng người phụ nữ si tình, bắt cá hai tay là gã kia, người đã không yêu, lòng cũng mất, cần gì phải cưỡng cầu?



Nếu là cô, cô tình nguyện sảng khoái chia tay.




"Mười năm? anh chắc chứ? Vắc-xin uốn ván có thể phòng bệnh lâu đến vậy sao?"



Tuy rằng anh biểu hiện không quan tâm mấy, nhưng cô vẫn vô cùng cẩn thận chăm sóc vết thương cho anh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô cảm thấy vết thương dường như xuất hiện trên chính bản thân mình, làm da đầu cô run lên.



"Năm ngoái lúc tiêm vắc-xin, bác sĩ nói thế."



Nếu đã là lời của bác sĩ, cô cũng không truy hỏi nhiều nữa. Mu bàn tay cùng đốt ngón tay của anh đều hoàn hảo, chỉ là có chút sưng đỏ, nhưng vì để ngừa vạn nhất, cô vẫn cầm lấy bàn tay to của anh, lấy thuốc nước tiêu độc qua một chút.



So vơi tay phải, tay trái của anh tốt hơn một chút, chính là đốt ngón tay cũng có chút ửng đỏ, nhưng thật ra không có bị trầy da, cô thấy nhẫn trên ngón áp út anh có chút bẩn, không nghĩ gì nhiều liền tháo ra lấy cồn chà lau.



Nhẫn cưới của anh và cô là một đôi, đồng dạng làm bằng bạc, hình thức rất đơn giản, cấp trên không có gì thiết kế hoặc kim cương châu báu, toàn bộ cũng chỉ là thực một đôi nhẫn giản dị, của anh lớn hơn một chút, của cô nhỏ hơn một chút, sườn trong có khắc ghi ngày tháng họ kết hôn.



Sau khi kết hôn, anh cơ hồ không tháo ra lần nào, kể cả khi tắm rửa cũng đeo, chiếc nhẫn kia quanh năm ngày tháng ở trên ngón tay rám nắng của anh, lưu lại một vòng trắng nổi bật.



Kia, là dấu vết của cô.



Bởi vì cô, nó mới tồn tại.



Ngắm nhìn kia vòng trắng nhỏ, ngực cô hơi hơi co rút nhanh, cảm giác ấm áp kỳ dị.



Vào lúc này, anh lại như một chú gấu to lớp chuẩn bị ngủ đông, ngáp một cái thật to, một bên dùng tay phải tự do gãi gãi sau gáy.



Thấy các dây tơ hồng trong mắt anh, biết anh mệt mỏi, cô cẩn thận thay anh đeo lại nhẫn.



"Xong rồi, anh đi đánh răng đi."



"anh vừa mới tắm xong."



"Đó là trước khi ăn cơm." cô có chút buồn cười nhìn người đàn ông này, có đôi khi, cô thực sự cảm thấy anh giống cái một đứa nhỏ mãi không lớn."Ăn cơm xong đánh răng mới có thể phòng bệnh răng hàm mặt."



anh lẩm bẩm câu chữ nghe không rõ ràng, nhưng vẫn là đứng dậy đi vào phòng tắm, ngoan ngoãn đánh răng.