Con Mồi

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:49 18/04/20


"Tiểu Diệp, hôm nay chồng em không đến đón em à?"



"anh ấy tăng ca."



"Vậy à, thế rượu mừng kết hôn của Diệu Linh vào thứ Bảy anh ấy sẽ đến được không?"



"Khả năng là không có biện pháp."



Chị Trần lộ ra nụ cười đồng tình: "anh ta gần đây thường hay tăng ca nha."



"Ừ, đúng vậy." Hoài An gật đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.



Chị Trần giống như còn nói thêm điều gì đó, nhưng cô không chú ý nghe, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng; xe điện ngầm dừng một chút lại khởi động, ngoài cửa sổ một mảnh đen tối, chỉ có ngọn đèn đường lúc ẩn lúc hiện.



cô không hiểu người đàn ông kia đang nghĩ cái gì.



không phải nói là cô luôn biết anh ta đang nghĩ gì, cô cũng không phải là con giun trong bụng anh, chính là anh tính tình đơn thuần, anh không thích nghĩ nhiều. Với anh mà nói, cuộc sống rất đơn giản, đói bụng thì ăn cơm, mệt mỏi đi ngủ, bình thường anh nghĩ gì là làm, nuốn nói gì liền nói.



anh là loại người ruột thẳng như thế, hơn nữa anh thích làm tình.



Cho nên, cô thật sự không biết anh đã xảy ra chuyện gì trong thời gian qua.



Hai mươi ngày nay, trừ bỏ những nụ hôn thưa thớt, anh thực sự không chạm vào cô, năm ngày trước hôm cô chạy bộ về, nụ hôn nóng bỏng kia là lần cuối cùng.



anh thật là người làm việc theo cảm giác, lại rất thích làm chuyện kia.



cô từng đến qua công trường anh làm việc, biết công việc của anh có áp lực rất lớn. Làm việc ngoagi trời trên độ cao mấy trăm mét, đây không phải người bình thường có thể làm.



anh có áp lực, nhưng anh không hút thuốc lá, cũng không say rượu, chỉ thích làm tình.



Cho nên cả khi anh đến nơi khác công tác, cũng sẽ bớt chút thời gian trở về vào ngày nghỉ, hoặc muốn cô đến gặp anh vào ngày nghỉ.



anh gọi điện thoại tìm cô, cô phải đi, lúc anh cần, ít nhất có tìm cô, không có cùng đồng nghiệp ra ngoài tìm gái gọi.



cô không rõ vợ chồng bình thường bao lâu thì sinh hoạt vợ chồng một lần, nhưng anh thì cách hai bà ngày sẽ muốn, có khi thậm chí muốn liền mấy ngày.
Quần áo của anh không nhiêgu kiểu lắm, nhưng số lượng thì không thiếu, đại đa số đều là cotton T-shirt cùng quần bò, cô đem quần áo có thể mặc thu xếp gọn gàng vào tủ quần áo, đem một ít bục chỉ, phai màu, nhuộm màu, cổ áo biến hình đều cho vào túi rác to màu đen; cô không thể tin được người đàn ông ngay cả quần lót đã mất độ co giãn vẫn còn giữ, tuy chúng nó đều đã được giặt, nhưng xác định quả thật không thể mặc lại, cô thật không hiểu anh giữ chúng lại làm cái gì.



anh ngồi bên cạnh uống canh gà, nhìn cô sửa sang lại tủ quần áo của mình, thanh lý đống quần áo cũ của mình, từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.



cô chỉ tại thời điểm cuối cùng, đem theo túi rác kia ra ngoài mới mở miệng hỏi người đại ngốc kia.



"Quần áo này anh còn muốn giữ lại không?"



anh nhìn túi rác màu đen, lại nhìn cô, sau đó lắc đầu.



"không có."



"anh có thể giữ lại hai cái làm áo ngủ." cô biết đồ cũ mặc có vẻ thoải mái.



anh mắt cũng không chớp nhìn cô, chậm rì rì nói: "Tôi không có thói quen mặc áo ngủ."



cô ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, làm cho khuôn mặt cô nháy mắt nóng hồng lên.



"A."



"Nếu em muốn, sau khi kết hôn tôi sẽ mặc." anh nói.



cô cảm giác mặt mình ngày càng hồng, nhưng vì anh chủ động, lòng có chút ấm, cho nên cô nói với anh: "không cần, anh cứ giữ thói quen cũ là tốt rồi."



Về sau, hai người gặp nhau cũng không đi xem phim, cô mang anh đi dạo phố, giúp anh bổ sung một ít quần áo giày dép.



cô nhớ anh tối đó ở trên đường chợ đêm, anh luôn luôn nắm tay cô, ôm lấy đầu vai cô, không cho người đụng vào cô.



Đó là một động tác bảo hộ, tại con phố người người tấp nập qua lại, anh gần như là vô ý thức đem cô che chở trong lòng, mà nó đã thúc đẩy mạnh quyết định cô lựa chọn anh.



sự thật chứng minh, cô không lựa chọn sai.



*ài, có mấy cái bị mất. Khi nào edit xong sẽ tung lên 1 thể nhé