Con Mồi
Chương 23 :
Ngày đăng: 14:49 18/04/20
anh không nhịn được lấy tay kéo cô càng gần, làm cho cả người cô dán trên người anh, mặc dù trong cái miệng nhỏ nhắn của cô trừ bỏ tiếng thở dốc còn có tiếng nho nhỏ ưm, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô trên ngực anh không có hướng lên trên , không đi xuống, càng không có tiến thêm một bước.
Chưa bao giờ từng.
Đầu năm nay, trong đầu anh tràn đầy tranh cãi ồn ã, làm anh vô cùng căm tức lui ra.
Gò má trắng nộn của cô đỏ bừng, đôi mắt mông lung mở to, đôi môi no đủ bị anh chà đạp ướt át, hơi vểnh lên, lặng lẽ thở gấp, anh có thể thấy rõ mạch máu ở trên cổ cô đập kịch liệt dưới làn da trắng nõn.
anh nhất định là con mẹ nó điên rồi.
cô gái này là vợ của anh, hôn nhân cho anh quyền lợi, cô cho anh quyền lợi, anh nếu muốn lên giường với cô, cô cũng không cự tuyệt, vì sao không thể? anh biết đối với chuyện này, cô cũng không có khái niệm cố làm, khi anh đẩy ra, cô cũng không ngăn cản anh, không có dùng tay bắt lấy anh, không có mở miệng phản đối, cô chỉ thở phì phò, tựa vào bên cạnh bàn, dùng cặp mắt mê ly kia nở to nhìn anh.
anh không hiểu tại sao mình có hành động "thần kinh" như thế, anh nắm lấy lon bia rỗng trên bàn, bóp méo nó, ném vào thùng rác, sau đó xoay người đi về phòng.
cô không đi lên cùng.
Đương nhiên không có, anh cũng đoán được vậy.
Lúc anh đi tới cửa phòng, anh không nhịn được quay đầu lại xem cô có hay không theo anh lên, chờ mong cô đi theo anh, giữ chặt anh, hôn môi anh, kéo khăn tắm trên hông anh xuống, đem anh đẩy ngã ở trên giường.
Nhưng cuối cùng đây chỉ là vọng tưởng của anh mà thôi.
anh một mình trở lại phòng, tự mình kéo khăn lông, lấy máy sấy làm khô tóc, cố ý lấy chiếc áo được cô giặt sạch sẽ, phơi khô, cùng với chiếc quần đùi trong ngăn tủ, sau đó nằm lên giường, đắp chăn, hờn dỗi.
10 phút, 20 phút trôi qua, sau đó là nửa tiếng, một tiếng.
Ngoài cửa phòng vẫn im ắng, anh không nghe thấy tiếng cô mở cửa đi ra ngoài, biết cô còn ở phòng khách, có lẽ còn đang ở cạnh bàn ăn trong bếp, buồn bực anh rốt cuộc là làm cái gì. anh biết cô cảm thấy xấu hổ, có lẽ còn có điểm tức giận? Tốt nhất là cô tức giận, anh tình nguyện bị cô tức giận.
Đương nhiên cô cũng có cảm giác này, anh biết, anh đã nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô, nhưng cô chưa bao giờ nổi cáu với anh, cô đem mọi thứ nhịn xuống, giống như một cô dâu nhỏ ngoan ngoãn.
Ba năm.
cô là một người phụ nữ tốt, cô giúp anh giặt quần áo, quét dọn, để dành tiền, cô vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, ở trên giường cùng anh hợp vô cùng.
anh rất khó tưởng tượng ngay cả trong việc này cô cũng mang mặt nạ xấu hổ, ẩn nhẫn.
Ý tưởng này làm người ta khó có thể chịu được. Làm gương mặt anh có chút vặn vẹo. Tựa như muốn đem cô lay tỉnh. Cùng cô làm tình. Xác nhận lại phản ứng của cô.
anh thiếu chút nữa thực sự làm vậy.
Thiếu chút nữa.
Nhưng anh nhớ tới giấc ngủ đối với cô quý giá như thế nào, mà phiền não của mình lại buồn cười như thế.
anh hiểu rõ, người phụ nữ này đương nhiên là ở nhà của anh.
cô giúp anh để dành tiền, vì anh nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc anh, nếu không cần, sẽ không làm như vậy. anh đã từng gặp qua nhiều căhp vợ chồng tuy sống cùng nhau, nhưng lại giống như kính băng lạnh lẽo, xa lạ như người dưng.
cô không giống như những người phụ nữ này. cô để ý đến anh.
Nhưng sự để ý của cô có bao nhiêu? Chỉ vì anh đem tiền về nhà? Chỉ vì anh giúp cô làm ấm giường?
anh không biết, một người làm thế nào để hiểu được suy nghĩ của người khác? Mặc dù là vợ chồng chung giường chung gối?
Vấn đề của anh là anh vốn cho rằng việc cưới vợ thật đơn giản, có một người phụ nữ ở nhà đợi anh, cảm giác tốt lắm.
anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, anh thế nhưng có một ngày hy vọng thu hút được sự chú ý của cô nhiều hơn.
anh không nhịn được thở ra, lại nhắm mắt vào, thu lại hai tay, ngửi mùi hương của tóc cô, cảm nhận thân thể mềm mại của cô, cảm nhận cô đang ngủ. Đem tay cô đặt trên eo mình, cảm giác bản thân được bao bọc bởi hương vị của cô.
*Ôi tội nghiệp anh! Nghẹn gần chết Bao giờ mới có 1 chương để 2 anh chị chân chính thân
mật đây~
Mà hóa ra là anh đem tay chị để lên eo mình nhá, thảo nào đầu truyện chị ko hiểu sao sáng dậy
lại ôm anh như bạch tuộc