Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 10 :
Ngày đăng: 10:56 18/04/20
Đám nhân viên đặt Hạnh nằm sóng soài dưới nền nhà, cô vẫn mê man bất động, ai nấy nhìn thấy cũng thì thầm bàn tán to nhỏ, phần đông thì bảo do Hạnh phê thuốc, chơi quá liều nên kiệt sức. Cho đến khi...
Nước... nước...
Khát quá... nước... nước...
Hạnh nói trong cơn mê, anh chủ nhà liền bảo:
Rót cho nó cốc nước xem nào!
Một đứa con trai rót nước và đem đến, có chút sợ hãi, sợ Hạnh phê đồ làm càn nên đứa đó không dám đứng gần.
Nó mê mệt như vậy không giống kiểu đập phá đâu, mày lấy nước đem đến mà không nói thì làm sao nó biết mà uống?
Anh chủ cáu lên.
Em ơi... dậy uống nước này!
Đứa con trai kia gọi Hạnh dây, nó lấy tay sờ sờ vào tay Hạnh lay cô dậy nhưng rồi nó giật mình:
Anh ơi, con này nó sốt cao lắm!
Sốt à?
Vâng. Anh sờ thử xem..
Anh chủ bước đến sờ thử vào tay chân Hạnh, rồi sờ trán, quả nhiên sốt cao thật. Nghĩ ngợi một lát anh ta nói:
Con này nó bị ốm đấy. Sốt cao quá nên nó mê man luôn rồi. Kiểu này để lâu có mà não luôn í... không được, nó mà làm sao thì nhà mình mang tiếng ra. Làm ăn mà gặp chuyện xúi quẩy là đen lắm!
Vậy bây giờ làm sao được ạ?
Đưa nó đi bệnh viện đi, xem họ nói sao chứ để đây mà chết à? Đây là nơi làm ăn chứ có phải chỗ để chứa người bệnh đâu...
Dở hơi! Ốm đau bỏ mẹ ra còn kéo nhau vào đây làm cái gì? Ham hố quá thể lắm!
Anh chủ nhà nghỉ càu nhàu, lệnh cho mấy nhân viên cho Hạnh lên xe ô tô của nhà rồi chở vào viện. Và thật tịn cờ, một lần nữa Hạnh lại vào bệnh viện mà cô vừa mới bỏ trốn lúc đêm! Bác sỹ tiếp nhận bệnh nhân và thăm khám liền phát hiện ra Hạnh quen quen, nói cô đang điều trị ở đây, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.
Mở lại hồ sơ bệnh án, bác sỹ kết luận Hạnh có vấn đề về tâm lý, có thể là do vết thương trên đầu chưa bình phục nên mới rời khỏi phòng bệnh đi lang thang. Còn vì sao xuất hiện ở nhà nghỉ kia thì không ai lý giải được, nhưng đó là suy đoán của bác sỹ, thực hư thế nào chỉ có Hạnh là rõ nhất. Bản thân cô quá nóng vội, nghĩ sức khỏe đã tiến triển tốt, không muốn dựa dẫm vào ai nên mới bỏ đi. Ai ngờ lại thành ra thế này...
Nghe được câu chuyện, mấy nhân viên nhà nghỉ bỏ về vì họ không có liên quan gì đến Hạnh, còn cô vẫn hôn mê, bác sỹ cho cô uống hạ sốt, tiêm thuốc ổn định thần kinh và não bộ rồi lại chuyển cô về phòng bệnh cũ. Thuốc ngấm, người hạ nhiệt hơn, Hạnh tỉnh dậy và cô lại được phen giật mình khi phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh ngày hôm qua. Thế là thế nào nhỉ? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Rõ ràng cô đã rời khỏi đây mà? Là ai đã đưa cô quay lại chứ?
Chuyện Hạnh rời khỏi bệnh viện cô nhớ như in, nhưng tính từ lúc bị ngất trên vỉa hè thì cô hoàn toàn không biết gì nữa, bao nhiêu chuyện xảy ra trong một đêm... Nhưng có một điều phải công nhận, số cô rất may mắn! Qua tay bao nhiêu người nhưng cuối cùng vẫn bình an, vẫn giữ được thân trong sạch. Phải chăng, ở một chốn thiên đường nào đó, người mẹ xấu số của Hạnh vẫn luôn âm thầm dõi theo và che chở cho cô con gái bé nhỏ...
Anh cho em nợ được không ạ?
Không được!
Dương lạnh lùng rồi đưa ra trước mặt Hạnh một tập hóa đơn thanh toán. Cô ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn nhận lấy và đọc không xót tờ nào. Tiền viện phí, hóa đơn chụp Cắt lớp, siêu âm não, tiền thuốc, tiền thăm khám... trời ơi nằm chục ngày trời mà tổng tiền đã lên đến ba mươi triệu đồng. Một số tiền quá lớn so với Hạnh lúc này, mà nói thật, cả đời cô chưa bao giờ được cầm hay sở hữu số tiền lớn như vậy cả. Nhìn dáng vẻ hoang mang của Hạnh, Dương thầm nghĩ không biết cô ấy sẽ xử trí ra sao.
Sao nhiều thế hả anh?
Hạnh thốt lên vì số tiền vượt quá khả năng chi trả của bản thân.
Cái này còn chưa tính tiền ăn uống, đồ dùng hằng ngày của em đâu!
Dương nói thêm.
Vậy biết khi nào em mới trả được ạ? Sao viện phí cao thế nhờ...
Thì em thuộc diện khám chữa bệnh không có bảo hiểm y tế nên đắt tiền là đương nhiên rồi. Hơn nữa, em bị chấn thương ở đầu cần làm các thủ tục xét nghiệm chụp chiếu đắt tiền....
Em hiểu rồi!
Ý anh là sợ em ăn quỵt đúng không?
Anh yên tâm đi, em hứa sẽ trả đủ cho anh...
Anh lấy cái gì để tin em?
Nếu anh không tin thì anh theo em về nhà, em sẽ nói với các anh chị em, mọi người sẽ giải quyết!
Phiền phức lắm. Anh không đi!
Vậy chứ bây giờ em phải làm gì thì anh mới tin?
Ở lại đi làm và trả nợ dần cho anh!
Dương thẳng thắn.
Nhưng anh cũng biết đấy, em mới chỉ học hết lớp 12, bằng cấp ngành nghề đều không có... bây giờ kiếm việc gì đó để mưu sinh còn khó... anh nói em có thể làm gì để trả nợ cho anh đây?
Anh nói có thể là có thể! Không có bằng cấp thì làm nhân viên dọn vệ sinh.
Em có làm được không?