Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 14 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Thằng Kiên đâu?



Tiếng anh cả vang vọng từ đầu ngõ dội vào.



Dạ! Con đây bố ơi.



Dâu ơi, Hoa ơi bố về rồi kìa, trải chiếu sắp bát bố vào ăn cơm là vừa... nhanh lên!



Thằng Kiên đáp lời bố xong nó quay sang nói với con Dâu, nhắc nhở em dọn cơm.



Vâng. Em dọn đây...



Từ sáng đến giờ chúng mày có cho mấy con gà ăn thóc không hả? Để nó đói nó ra vườn ngô tao mới trồng nó bới tung hết cả lên rồi kìa!



Anh cả càu nhàu, đi làm cả buổi sáng mệt bở hơi tai, chạy lăm lăm từ làng bên về cho kịp bữa ăn với ba đứa con, sẵn tiện cai quản chúng nó kẻo vắng nhà mấy đứa nó nghịch dại. Nhìn mồ hôi ướt đầm đìa trán và cổ anh cả, Hạnh nghẹn lòng, cô bế con Hoa đứng trước hiên nhà rồi chào:



Anh vừa đi làm về à?



Nghe tiếng nói, anh cả ngỡ ngàng nhìn cô, mồm lắp bắp:



Con Hạnh... Hạnh!



Mày đi đâu về đấy?



Giọng anh cả lạc đi như chực khóc, từ ngày vợ chồng rạn nứt tình cảm, cô em gái cũng bỏ đi xa không nói với anh chị tiếng nào, buồn bã không hết lại thêm lo lắng cho em gái còn trẻ dại.



Em đi làm mới về anh ạ.



Trời nóng. Anh rửa chân tay rồi vào ăn cơm với mấy đứa.



Ừ!



Anh cả đáp cụt lủn, đi ra lối bến nước cạnh vườn gột rửa chân tay, con bé nó về là mừng rồi. Bấy lâu nay không thấy nó tin tức về anh lo lắng lắm, chỉ sợ nó có mệnh hệ gì thì anh có lỗi với mẹ, có lỗi với các em vì làm anh mà không nuôi dạy và quản thúc em cho tốt.



Có nhiều chuyện anh cả muốn nói với Hạnh, cả Hạnh cũng vậy, cô tò mò muốn biết tại sao anh lại dẫn ba đứa nhỏ về đây ở. Rồi chuyện vợ chồng anh thế nào, nhưng rốt cục, những điều đã qua đều là chuyện không hay. Hạnh giữ lại trong lòng không vội hỏi để anh ấy ăn bữa cơm cho ngon miệng...



Mấy đứa ăn cơm đi rồi đi ngủ!



Anh cả nói với mấy đứa con.



Bố ơi, chiều nay bố cho con ra sông bắt cá với cánh thằng Tiệp, thằng Khoan nhé!



Thằng Kiên xin xỏ.



Ừ. Nay cô Hạnh ở nhà thì đi với chúng nó tí cũng được, nhưng mà cẩn thận đấy. Sông sâu, đi ra giữa dòng là bị đuối nước đấy.




Anh Toàn băn khoăn.



Em đã thề có mẹ chứng giám rồi mà, chuyện này liên quan đến tính mạng con người, em làm sao dám nói không cho người khác được?



Ừ... thế rồi sao nữa?



Trời mưa to, hai người họ leo lên xe máy rồi đi mất, mình em nằm trên cầu, cố cựa quậy nhúc nhích nhưng không thoát ra được, nước mưa ướt hết người, lăn qua lăn lại thế nào em bị lăn xuống dốc cầu dài, lăn mấy chục vòng luôn anh ạ.



Đầu óc em quay cuồng, choáng váng, lúc ấy em nghĩ phen này có khi mình chết vì chóng mặt, cầu dài nên lăn mãi không thấy dừng lại... cho đến khi đầu em va vào cái gì đấy cứng lắm, đau điếng rồi em ngất đi. Chẳng biết gì nữa...



Vậy ai cứu mày?



Anh Toàn sốt ruột.



May mắn là gần sáng có người đi qua đó, thấy em nằm đấy nên họ cứu em đưa em đến bệnh viện...



Phúc lớn mạng lớn, vậy là mày số thoát chết đấy em ạ... nhưng anh không ngờ... anh không thể ngờ con đĩ đấy nó lại độc ác như vậy Hạnh ạ!



Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em...



Anhhh... không phải lỗi của anh mà!



Em đừng nói nữa, anh thấy nhục lắm.



Quên nói, người đó đưa em vào bệnh viện, đứng ra trả viện phí và các khoản, hết mấy chục triệu anh ạ.



Em ngại quá nên đành ở lại đi làm trả nợ dần cho họ!



Nhắc đến Dương, Hạnh lại thấy biết ơn anh, nếu không có anh ấy cứu giúp thì không biết bây giờ cô đang trôi dạt nơi đâu...



Em làm cái gì... mà đã trả được đồng nào chưa? Sao không về nói với anh một câu để anh lo liệu?



Em dọn vệ sinh anh ạ, lúc ấy em cũng định về, nhưng nợ người ta nhiều như thế, em bỏ về họ lại nghĩ em ăn quỵt nên cố ở lại chờ giỗ mẹ em về đây...



Hơn nữa, anh chị cũng khó khăn, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?



Họ tốt thật! Thôi, về thì ở nhà với anh và các cháu, tiền trả nợ anh sẽ lo liệu rồi trả cho người ta, em không phải lo...



Trước mắt cứ lo làm giỗ cho mẹ đã anh ạ, mọi chuyện từ từ rồi tính!



Ừ. Vậy hai cô cháu nghỉ đi, anh qua chỗ làm tí rồi chiều về sớm dọn dẹp qua loa tí mai mọi người tụ họp đông đủ làm cơm cúng mẹ.



Vâng. Anh đi đi.