Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 15 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Ngày giỗ mẹ, từ sáng sớm các chị gái của Hạnh đã cùng chồng con tụ họp về đông đủ để làm cơm cúng mẹ. Nguyên một đêm trằn trọc vì mất ngủ, Hạnh mệt mỏi cố nằm lỳ bên cái Hoa thêm chút nữa vì buổi sáng trời vẫn còn rét lắm. Mọi người ai nấy bảo nhau bày biện rau củ, gà vịt ở dưới bếp vừa làm vừa trò chuyện sôi nổi. Nghe tin Hạnh về, chị Hằng - chị thứ 2 của Hạnh hỏi anh Toàn:
Cái Hạnh nó về bao giờ vậy anh?
Em nó vừa về sáng hôm qua, còn đang ngủ trong nhà với mấy đứa nhỏ
Anh Toàn đáp lời chị Hằng.
Nó biết về giỗ mẹ là tốt rồi... em tưởng nó không biết đường về nữa chứ?
Câu nói của chị Hằng chứa đựng sự tức giận cô em gái, bởi chị ấy không biết chuyện của Hạnh, không nghĩ cô em gái tha phương nơi đất khách là vì có nguyên nhân....
Thôi... Hôm nay giỗ mẹ, đừng nói mấy lời không hay, tí nữa còn có các chú các bác, anh em họ hàng đến chơi, nhớ là đừng có nói cái gì phật ý con bé đấy.
Mày quên mất rằng ngày giỗ của mẹ cũng là cái ngày mà cái Hạnh nó suýt bị....
Anh Toàn ngập ngừng, suýt nữa nói thành câu, ý anh là Hạnh suýt bị làm nhục bởi chính người cha ruột của mình. Chị Hằng nghe anh Toàn trách móc xong liền nhận ra bản thân có chút quá đáng nên vội nói:
Vângg. Em nhớ rồi!
Nói ra câu đó chị mới thấy mình hối hận, chị em gái với nhau nhưng quả thực tình cảm hời hợt quá, do Hạnh sinh sau đẻ muộn mà chị Hằng lại lập gia đình từ sớm, bởi vậy thời gian chị em ở bên nhau không nhiều... dẫn đến chuyện to chuyện nhỏ Hạnh chưa bao giờ mở lòng mà tâm sự với các anh chị của mình. Nghĩ đến cảnh Hạnh bị bố trêu ghẹo và làm nhục, chị Hằng rơm rớm nước mắt, thương cho cô em gái nhỏ dại, thương cho người mẹ xấu số, đồng thời nỗi căm hận dành cho người cha độc ác, mất hết nhân tính ấy vẫn không nguôi ngoai đi...
Hạnh nằm ở gian buồng ngay cạnh bếp, qua một bức vách, từng câu từng chữ anh chị nói chuyện với nhau cô đều nghe thấy cả. Tưởng rằng khóc hết một đêm thì cô sẽ không khóc được nữa, nào ngờ khi nghe những lời bênh vực của anh cả, Hạnh lại thấy mình tổn thương ghê gớm, từng hình ảnh trong cái đêm giá rét ấy lại hiện hữu trong đầu cô. Mẹ đau đớn vì bị bỏng, gương mặt bà cau có nhìn đáng thương làm sao, còn bố cô, ông uống rượu nhiều, ánh mắt dại đi vì rượu, kèm theo đó là những cử chỉ và hành vi bẩn thỉu ông dành cho con gái mình. Hạnh mím chặt môi, trong vô thức cô ôm chặt lấy ngực mình, cố ngăn cho tiếng nấc không phát ra cổ họng.
Từ ngày mẹ mất thì đêm qua là đêm đầu tiên Hạnh ngủ tại gian buồng này, bao nhiêu ký ức ùa về, nỗi đau mất mẹ, nỗi đau tâm hồn của một cô gái mới lớn, quá nhiều thứ đau thương khiến cho Hạnh không ngừng suy nghĩ. Cô đau khổ thật sự, biết là mọi chuyện đã qua nhưng khi về đây Hạnh lại không làm chủ được cảm xúc của mình...
***
Cơm nước xong xuôi, khách khứa ra về hết chỉ còn lại 5 anh em với nhau, anh Toàn đem chuyện của Hạnh ra để nói, đêm qua anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, tuy vậy, việc anh đã quyết vẫn nên thông báo và bàn bạc với mọi người.
Các em ạ, chuyện vợ chồng anh ly hôn, cá nhân anh cảm thấy rất hổ thẹn, không những làm cho mấy đứa phải suy nghĩ nhiều mà chuyện này suýt nữa làm ảnh hưởng đến cả mạng người nữa.
Anh cả nói giọng bùi ngùi.
Sao thế anh? Có chuyện gì mà liên quan đến cả mạng người vậy ạ?
Mấy chị nghe vậy nhao nhao hỏi lại.
Anh Toàn thở dài một tiếng rồi nheo nheo mắt, chậm rãi nói:
Theo lý mà nói, chuyện xấu xa như vậy không nên nhắc lại, vì nói đến chỉ làm cho anh và mọi người thêm ghét cái con đĩ kia thôi (chị dâu của Hạnh - vợ anh cả).
Nhưng mà, đến hôm qua anh mới biết nguồn cơn của sự việc, anh không ngờ trong lúc đi làm xa nhà, vợ anh nó đã cặp bồ với trai, cái Hạnh bắt gặp nên chúng đã định giết nó để che giấu sự việc...
Hoang đường...
Cái gì mà giết người để bịt miệng?
Có gan làm mà lại không có gan đối diện sao? Con điên này nữa?
Mọi người bàn tán xôn xao và ngỡ ngàng hơn cả khi biết chuyện Hạnh đã từng bị chị dâu đối xử tệ bạc như vậy.
Anh nói rồi, nhắc đến con đấy là y rằng mọi người sôi máu, như thêm dầu vào lửa, nhưng mà không nói thì thiệt thòi cho cái Hạnh quá!
Em không sao đâu anh ạ. Không phải là em vẫn đang sống tốt đây sao?
Dương lúng túng đứng dậy mời anh Toàn và Hạnh ngồi xuống salon nói chuyện. Thư ký mang lên hai ly cà phê nóng hổi để trước mặt bàn, cô ta tranh thủ nghe ngóng xem hai người này gặp sếp là có việc gì, xin xỏ hay nhờ vả giúp đỡ để còn đi tám chuyện linh tinh. Nhưng khi có thêm người khác, cả ba người lặng im không nói gì, đến khi thư ký đi khỏi, Anh Toàn mới từ từ lấy từ trong túi đeo trước ngực ra một cái phong bì rất dày rồi đặt trước mặt Dương:
Số tiền này mong anh nhận cho, tôi biết nó không là gì so với lòng tốt của anh... Cảm ơn anh đã cứu giúp em tôi!
Dương ngỡ ngàng, anh không ngờ anh trai của Hạnh đến đây là vì trả tiền cho anh, mà số tiền đó thực lòng mà nói anh không có ý muốn đòi lại, chỉ là... khi tiếp xúc với Hạnh một thời gian, không đơn thuần là anh muốn giúp đỡ cô ấy... mà bởi, ở bên Hạnh, Dương thấy bản thân khá thoải mái, thỉnh thoảng nghĩ đến cô ấy cũng làm anh bồi hồi. Không biêt nên quy chụp thứ cảm xúc ấy là gì, nhưng Dương nghĩ, anh thấy thích cô gái này...
Anh... anhh cất tiền đi, tôi thực sự không cần đến nó!
Như vậy sao được? Tiền anh bỏ ra để chi trả cho con bé Hạnh khi nằm viện...
Anh đã giúp rồi, tiền còn không chịu nhận nữa thì tôi áy náy lắm!
Có đáng là bao đâu anh!
Mong anh nhận cho, nếu không tôi sẽ không thoải mái được, và nhân đây cũng xin phép anh cho cái Hạnh được nghỉ việc. Để con bé sống một mình ở ngoài thời gian qua thực sự là lỗi của tôi, là anh trai mà không lo được cho em gái của mình, tôi thấy buồn lắm...
Anh Toàn nói bằng giọng điệu chân thành....
Em tính nghỉ việc về quê sao?
Dương quay sang nói với Hạnh.
Vânggg... Em tính nghỉ việc rồi theo anh trai về nhà anh ạ!
Em nghĩ kỹ chưa?
Dương nhìn Hạnh, ánh mắt ánh ẩn chưa sự tiếc nuối khi cô nói muốn rời khỏi đây, tiếc là thời gian qua không gặp gỡ và trò chuyện nhiều với cô, một cô gái xa lạ...
Em nghĩ kỹ rồi!
Ok. Tôi đồng ý cho em nghỉ việc,
Nhưng...
Nhưng sao vậy anh?
Hai người đem số tiền này về đi, tôi thực sự không cần đến nó!
Dương lúc trước có nói muốn đòi số tiền đó mục đích là để giữ chân Hạnh, vì khi ấy anh không muốn cô nghĩ quẩn, và... không muốn cô rời đi nên mới nói thế. Dù không muốn Hạnh rời khỏi nơi này vĩnh viễn nhưng nhìn thái độ chân thành của anh trai cô, Dương không miễn cưỡng được. Quan sát cả hai, Dương đoán hai người là những người lao động nghèo khổ, trang phục bình dị thế kia... Dương thực không nỡ cầm những đồng tiền ấy, nó xứng đáng thuộc về anh, nhưng anh muốn dùng số tiền ấy để giúp cho anh em Hạnh có cuộc sống tốt hơn.
Nếu em muốn nghỉ việc và rời khỏi đây thì cất số tiền này đi, coi như tôi đã nhận.
Bằng không, đừng hòng nghỉ việc!
Làm vậy sao được hả anh?
Anh Toàn thắc mắc.
Cái gì mà không được chứ?
Tôi nói giúp là giúp, nhân lúc tính tôi còn dễ chịu thì hai người hãy cất tiền và rời khỏi đây, kẻo tôi đổi ý!
Nghe sự đe dọa ấy, Hạnh kéo anh trai đứng dậy và cảm ơn Dương, hai anh em dắt nhau đi khỏi, Dương thấy hụt hẫng giống như mình vừa để tuột mất một cái gì đó vậy....