Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Nếu như mọi khi, có dịp được ở riêng với Hạnh thế này, chắc chắn Khánh sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để được ôm, hôn hoặc trêu ghẹo cô một tý. Cả hai phải dính lấy nhau thật lâu mới chịu, chả biết tại sao, nhưng yêu là thế... Khánh im lặng trầm tư, khác hẳn với mọi lần anh đến, Hạnh cũng cảm nhận ra được điều này.



Anh bị sao mà cứ như người mất hồn thế?



Anh không sao, đang nghĩ xem ở căn phòng bé nhỏ này thì mùa hè chắc nóng lắm!



Khánh đánh trống lảng.



Em quen rồi, chỉ hơi ồn ào tí thôi nhưng được cái thoải mái hơn ở kí túc. Thích làm gì thì làm...



Vậy khi nào về trường em thuê phòng mà ở riêng.



Thôi, không cần đâu anh, ở riêng lại tốn thêm một khoản, cả là em sắp ra trường rồi.



À, hôm trước anh bảo có chuyện muốn kể cho em nghe, em tò mò quá, anh kể đi.



Khiếp, gì mà bí mật thế, tận mấy ngày không liên lạc được!



Hạnh gợi lại chuyện cũ, cô tò mò vì cô không biết, còn Khánh, khi nghĩ đến mấy ngày đó, bỗng nhiên lại thấy không vui. Nhưng trót hứa rồi nên anh đành kể:



Ừ. Chuyện thì dài dòng, mà dẫu gì cũng không liên quan đến anh.



Nhưng cái hôm anh nhắn tin cho em đó, sợ mọi người nghe thấy thì ảnh hưởng đến uy tín của công ty nên anh không nói được.



Bây giờ em muốn thì anh sẽ kể cho nghe!



Em đang nghe đây...



Hôm ấy, chẳng biết thế nào mà xe anh bị công an họ kiểm tra bất ngờ. Nghe bảo là có người tung tin rằng trên xe có hành khách vận chuyển chất trái phép, bởi vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị kiểm tra... đặc biệt là bị tịch thu điện thoại.



Vậy nên mấy ngày đó em gọi mà anh không nghe, nhắn tin cũng không trả lời đó.



Khá khen cho tài bịa chuyện nói dối của Khánh, Hạnh nghe xong há hốc mồm vì câu chuyện quá ly kỳ:



Ủ ôi, thật á anh? Có người mang ma túy lên xe á, kinh nhờ?



Mà sao công an họ biết mà khám xe nhỉ?



Nhìn như bao người bình thường thế này ai mà nhận ra được?



Huống chi khách lên dọc đường cũng nhiều, việc của mình là đón khách trả khách, còn điều tra chất cấm là chuyện của công an bởi vậy khi bị bắt thì mọi chuyện mới vỡ lở...



Sợ thật đấy... mà anh có bị làm sao không?
Thời gian thực tập ở công ty không còn nhiều, để lấy kết quả tốt nhất, Hạnh rất chăm chỉ và chuyên tâm làm việc, có nhiều sáng kiến trong việc đề ra chiến lược kinh doanh và sản xuất. Điều này được cấp trên phê chuẩn và rất khen ngợi.



Và, chuyện Dương mới thực sự là người đứng đầu công ty này Hạnh vẫn không hề hay biết. Những gì cô làm hằng ngày, những đóng góp và nỗ lực của cô đều là Dương phê duyệt và thông qua cả, anh ngầm thừa nhận rằng, dù cấp bậc học của Hạnh chỉ ở mức tầm trung nhưng năng lực của cô rất tốt. Không có người nâng đỡ, không có người dẫn dằt và kèm cặp nhưng sự tiến bộ vẫn không ngừng đi lên mỗi ngày. Nếu được đào tạo và rèn giũa ở một môi trường hiện đại và tiên tiến hơn, chắc chắn Hạnh sẽ là một nhân tài trong công ty.



Dương nóng lòng chờ đợi đến ngày cô tốt nghiệp, anh hy vọng, một lần nữa Hạnh sẽ trở lại đây một lần nữa. Không chỉ vì cô có năng lực, mà sâu trong lòng, Dương thật sự muốn được nhìn thấy cô nhiều hơn...



Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng giữa Khánh và Hạnh diễn ra ngắn ngủi, không đủ lấp đầy nỗi nhớ thời gian qua cô dành cho anh. Còn Khánh, anh chỉ mong thời gian ở bên cô trôi qua thật nhanh để anh còn về. Chiều hôm sau, anh lên đường khởi hành vào Nam, chuyến đi dài mong đợi để sớm ngày vào gặp mỹ nhân.



Ngay khi đến Sài Gòn, việc đầu tiên Khánh nghĩ tới chính là tìm gặp Linh Đan. Cô hẹn anh ở một quán cafe đèn mờ, xuống xe Khánh tất tưởi đi đến nơi hẹn ngay. Có mới nới cũ, cảm giác háo hức này khác hẳn với tâm trạng khi ở bên Hạnh, lẽ nào, vì Linh Đan đã giúp anh thỏa mãn cái mà anh cần nên cảm xúc nó cũng khác không nhỉ? Nhưng thôi, là gì thì kệ đi, thuyền cũng đắm rồi, anh không thể quay đầu được nữa, dẫu sao, anh cũng chưa làm gì Hạnh, hai người vẫn còn trong sáng, chưa ràng buộc gì nhau.



Trước mắt, được ở bên Linh Đan thì cứ thoải mái hết mình cùng nhau đã. Đến nơi, Linh Đan đã có mặt ở đó, khác với hôm đi xe, hôm nay cô ấy diện một chiếc đầm ren trắng tinh, ở trước cổ và ngực chỉ là một lớp vải ren trong suốt có thể nhìn thấu qua nội y bên trong, khuôn ngực đầy đặn nhìn mà Khánh muốn hít hà ngay tức khắc. Ánh mắt anh nhìn đắm đuối nhưng vẫn tinh ý nói chuyện thật duyên, dường như sự hài hước, khéo léo của đàn ông họ chỉ bộc phát mỗi khi có sự xúc tác từ đối tượng khác giới mà họ muốn chinh phục vậy.



Kẹt xe quá, em chờ anh lâu không?



Khánh tỏ vẻ ga lăng. Ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thân hình đẹp tuyệt của cô gái trước mắt.



Em vừa đến chưa lâu, anh có mệt không, xem kìa, hai mắt đỏ ngầu, chắc thiếu ngủ lắm đúng không?



Không. Anh vẫn ngủ đều mà, chắc tại nhớ em nên lúc nằm anh không ngủ được mấy!



Thế thì tội em chết! Tại em mà anh mất ngủ vậy em đi về đây.



Linh Đan giả bộ đứng dậy đi về.



Anh đùa thôi, đi đường bụi bay vào mắt nên đỏ chút, không sao đâu, anh mà mệt thì sao đến gặp em được...



Anh uống gì?



Cho anh ly đen đá đi!



Đen đá uống giờ này đêm không ngủ được đâu.



Không sao, anh uống quen rồi, vẫn ngủ tốt!



Thực ra Khánh cũng đâu muốn ngủ, được ở bên người đẹp, anh hy vọng đêm nay sẽ tái diễn chuyện như lần trước, nếu được, nhất định sẽ không bại trận, sự nam tính đã bắt đầu len lỏi qua các nơ ron thần kinh, cảm giác muốn ôm ấp tấm thân ngọc ngà ấy lại trỗi dậy.



Tí nữa anh theo em đến nơi này nha!



Nghe lời mời mọc, đầu óc đen tối của Khánh liền nghĩ ngay tới bờ hồ hay góc khuất nào đó để hẹn hò, sau đó anh tranh thủ tận hưởng lạc thú... Không suy nghĩ nhiều, anh gật đầu luôn.



Tùy em quyết định!!!