Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 29 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Không khác với suy đoán của Khánh là bao, khi rời khỏi quán cafe, Linh Đan vẫy một taxi đưa hai người đến một ngoại ô xa xôi. Ngồi trong xe, Khánh hồi hộp tưởng tượng xem cô nàng định cho anh bất ngờ như thế nào? Xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, xung quanh có lác đác mấy ngôi nhà, nhưng khoảng cách khá xa nhau. Tuy là ngoại ô nhưng khu này có vẻ toàn đại gia sinh sống, những ngôi biệt thự to đoành cứ cách một quãng lại thấy. Đường đi lối lại đẹp đẽ và thoáng đãng, Khánh nghĩ, có khi nào Linh Đan đưa mình về nhà anh chị ra mắt không nhỉ?



Tò mò lắm nhưng mấy lần gặng hỏi, Linh Đan toàn nói "bí mật", vào trong anh sẽ biết. Cung kính không bằng tuân mệnh, Khánh chỉ biết im lặng đi theo. Vào bên trong, căn nhà có tiện nghi đầy đủ, không quá hào nhoáng nhưng nhìn cũng ok, Khánh ngơ ngác hỏi:



Đây là đâu vậy em?



Nhà em đấy!



Linh Đan nói với giọng tỉnh bơ.



Ơ, anh tưởng em sống cùng với chị gái và anh rể mà?



Thì anh em mình đã trò chuyện với nhau được bao nhiêu đâu?



Vậy là như nào?



Thì đúng là chị gái em ở trong đây, nhưng nhà chị ấy ở chỗ khác.



Còn đây là nhà bố mẹ mua cho em, em thích thì ở bên chị, không thích thì ở đây cho thoải mái...



Nhà em giàu thế à?



Khánh trầm trồ.



Bình thường mà anh, có gì đâu!



Khánh lặng lẽ quan sát căn nhà, chẳng biết trong câu chuyện mà Linh Đan kể câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng nhìn sự xinh đẹp và bề ngoài sang trọng của cô, anh đoán, khả năng nhà cô ấy rất giàu. Nếu không, sao có thể ăn diện và sành điệu đến thế?



Anh sao vậy, không tin em à?



Linh Đan ngồi vào lòng Khánh rồi nũng nịu.




Một chị đi đến và chúc rượu Hạnh.



Dạ, em mời chị!



Ừm. Cạn đi, không say không về nhé.



Tiếng ly thủy tinh va vào nhau, Hạnh ngửa cổ uống cạn, sự cay xè của rượu vẫn chưa bằng nỗi buồn trong tâm trí cô. Yêu là cái gì chứ? Tại sao yêu nhau lại phải nhớ, phải đau khổ vì nhau thế này?



Tiệc rượu tàn, mọi người ai nấy đều chao đảo chân bước do uống quá nhiều, cuộc vui vẫn chưa kết thúc khi có ai đó nói rằng, đã đặt phòng hát cả rồi. Cả đám người rồng rắn kéo nhau đi hát, giờ này lên chỉ có ngồi nhìn nhau chứ ai hát được nữa, ai cũng say mềm cả rồi.



Dương nhìn cảnh tượng ấy rồi tự lẩm bẩm:



Phải biết mình là đàn bà con gái chứ?



Say mềm thế kia còn hát chả hò...



Nam Phong cũng sốt ruột, những việc thế này cũng bị sếp lôi đi cùng, chính ra, những buổi tối lãng mạn thế này, anh nên ở cạnh bạn gái thì hơn. Chằng hiểu nổi sếp nữa, gần như quỹ thời gian cá nhân của Phong đều bị Dương tước đoạt hết, kế hoạch cứ thay đổi liên tục, không biết lịch trình thế nào mà hẹn hò với bạn gái....



Cậu xuống đánh xe ra đi, chuẩn bị xuất phát!



Dương nói nhỏ với Nam Phong.



Vầnggg.



Dù không được thoải mái lắm nhưng Nam Phong vẫn cố nở một nụ cười thân thiện, tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, mặt cậu ấy liền xị ra như cái bánh bao, tâm trạng hết sức miễn cưỡng.



Ngồi vào xe, Dương cầm lái đi bám theo mấy xe phía trước đang chở đám người trong công ty, mặt lầm lì trông rất đáng sợ. Biết tính khí của Dương nên Phong im bặt, chả nói năng câu gì, giờ mà lỡ lời có khi bị sếp tống cổ xuống xe thì nguy.



Điểm đến của nhóm người do Trần Tùng sắp xếp là một bar quy mô nhỏ nằm sâu trong ngõ ngách của thành phố nhộn nhịp này. Taxi đảo tay lái liên tục vì rất dễ nhầm đường, mục đích chính khi chọn nơi này là bởi, Trần Tùng không muốn cho Hạnh có lối thoát. Chúc rượu say, đi hát ở một nơi vòng vèo, bí ẩn... xem ra, hôm nay Hạnh chết chắc rồi!!!