Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 30 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Quán bar này rất đặc biệt, toàn bộ thiết kế đều nằm dưới lòng đất, chỉ duy nhất cổng vào và nơi để xe ở trên mặt đất. Kết cấu cũng phức tạp không kém gì đường đi đến đây. Chạy xe đuổi theo mà Dương thấy não như muốn rối loạn theo con đường này, thứ nhất là do trời tối, các ngọn đèn lớn nhỏ khiến cho hoa mắt, các góc cua liên tục và các ngôi nhà na ná nhau.. Thật sự tên Trần Tùng này không phải dạng vừa, gã lên kế hoạch rất tinh vi, nếu sau có xảy ra chuyện gì thì đám nhân viên say mềm đó sao có thể miêu tả lại được.
Chưa kể đến một cô gái quê mùa như Hạnh, có đi cả 10 lần chưa chắc đã biết đường ra. Huống chi, Dương không phải là người nơi này, mới đến lần đầu nên anh lái xe rất thận trọng, chỉ sợ mất dấu là coi như xong. Bám đuôi được đến cổng quán bar Dương chưa vội vào ngay, anh sợ lộ mặt thì sẽ có người nhận ra, đặc biệt là gã Trần Tùng. Để mọi người vào vui chơi một lát Dương mới từ từ xuống xe, hôm nay, anh ăn mặc rất khác mọi ngày.
Một bộ đồ thể thao đen từ đầu đến chân, đôi giày đen mix thêm cái mũ lưỡi trai đen tuyền. Phong cách cool ngầu ngay cả Nam Phong cũng phải ngạc nhiên.
Cậu cứ ngồi ở xe chờ tôi, chú ý điện thoại!
Dương bước xuống xe rồi nhắc nhở Phong.
Dạ.
Anh từ từ đi vào bên trong, vừa xuống tầng hầm, tiếng nhạc, tiếng reo hò vang lên inh tai. Đèn chiếu khắp mọi ngõ ngách, anh không bỏ qua chi tiết nào, bởi đám người trong công ty Dương nhìn cũng có chút ấn tượng, chịu khó quan sát sẽ nhận ra. Tìm khắp cả quầy rượu và các bàn lớn nhỏ đều không thấy Hạnh và mọi người đâu, Dương như phát điên, anh lẩm bẩm:
Trần Tùng, mày định giở trò gì với cô ấy???
Nói rồi anh lại di chuyển sang hướng khác, từ phía cầu thang ra WC, Dương vô tình nhìn thấy một ngách nhỏ ngăn cách với bên này. Đi thẳng vào trong, thì ra, bên này là các phòng riêng biệt, hệ thống cách âm cực tốt cho những ai có nhu cầu tổ chức party hoặc hẹn hò.
Nhưng có quá nhiều phòng, trước cửa lại có người đứng canh gác, không biết mọi người đang ở phòng nào. Nếu tìm hết các phòng thì rất lâu, hơn nữa, luật của các quán bar anh không lạ gì, một khi phòng đã được bao thì chỉ có lệnh mới được phép cho người lạ vào. Trần Tùng tính toán ghê thật, đám người đó đã ngà ngà say, bảo đi là đi chứ có biết là đi đâu...
Suy nghĩ một lát, Dương liền gọi một anh đứng canh gác đến và nói:
Chỗ này là của em!
Cậu thanh niên đứng canh gác thấy được cho tiền liền hiểu ý, làm cái nghề này không tinh ý không được. Anh đã từng chứng kiến không ít cảnh đánh ghen trong này, chủ yếu là vợ đi tìm chồng, hoặc đôi khi chồng đi tìm vợ. Nhìn thấy Dương vẻ sốt sắng, cậu ấy nhanh mồm:
Anh muốn tìm chị nhà đúng không ạ?
Cậu nói cái gì?
À... vậy anh cần gì ạ?
Cậu canh gác bỡ ngỡ, không hiểu lý do Dương cho tiền mình là gì, cứ nghĩ là Dương muốn tìm số phòng của vợ để đến đánh ghen...
Hôm nay có người nào tên Trần Tùng đặt phòng ở đây không?
Dương lạnh lùng hỏi lại.
Xin lỗi anh, cái này là quyền lợi của khách hàng, em xin phép được giữ kín ạ!
Cậu canh gác trả lại tiền cho Dương, ban đầu tưởng anh đi tìm vợ, nhưng khi nghe anh nhắc đến Trần Tùng, một tay chơi có tiếng ở bar này thì cậu ấy lại sợ hãi.
Sao? Bằng này không đủ à?
Dương ngạc nhiên hỏi lại.
Dạ. Em không có ý đó, nhưng thật sự em không biết người đó là ai...
Một tên nói.
Ừ, để tao xử bên dưới vậy!
Ây za... miệng chúm chím nhìn chỉ muốn nhét ngay cho một cái thôi!
Nói đoạn chúng lật Hạnh ra, lần lượt cởi bỏ quần áo trên người cô xuống. Gió hiu hiu thổi, ba tên biến thái khao khát hừng hực...
Trên đường đến đây, chiếc xe của đàn em Trần Tùng không phát hiện ra Dương bám theo, lúc này, trong bóng tối, xe Dương cũng hòa mình vào bóng đêm nên bọn chúng càng không đề phòng. Ngồi ôm vô lăng, máu nóng sôi hừng hực, Dương quan sát thấy phía trước có đốm lửa tàn thuốc lá, bí quá anh làm liều, nhất là sống chết với hắn. Nghĩ vậy chứ lúc ấy rối quá anh không biết nên làm gì, chỉ lo cho cô gái mà anh thương xảy ra chuyện gì thôi.
Khởi động xe, Dương đạp ga và lao lên phía trước, gã trọc đang ngồi yên bỗng nhiên giật mình vì tiếng động cơ ô tô, kèm theo đó là ánh sáng chói mắt do xe Dương chiếu thẳng vào mặt. Tên trọc đứng dậy đánh rơi cả điếu thuốc đang hút dở, miệng lắp bắp:
Không xong rồi chúng...chúnggg... chúng mày ơi...
Không xong rồi!
Nghe tên trọc nói thế thì ba tên biến thái kia vội ngưng lại hỏi.
Có chuyện gì vậy anh?
Lên xe, nhanh lên!
Lên xe!
Tên trọc nhanh chóng ngồi vào xe và cố thủ vô lăng, làm chuyện càn quấy đã nhiều nên hắn khá cảnh giác, thấy có điều không bình thường là lập tức rút lui.
Anh Tùng đến à?
Đến cái đầu mày!
Tên trọc vừa thốt ra câu đó thì cũng là lúc xe Dương phi thẳng đến, anh phanh gấp nhưng vẫn chúi đầu xe vào xe tên trọc, hai xe húc nhau nghe cái rầm!
Âm thanh nghe chói óc, ba tên dâm đãng kia biết sự chẳng lành nên lảo đảo vơ quần áo rồi chui tọt vào trong xe ngồi, mặt ai nấy đều lấm lét sợ sệt. Thì ra, bản lĩnh của bọn khốn nạn cũng chỉ có vậy! Không đoán được xe nào đang đậu trước mặt, có thể là công an, hoặc là bọn cớm nào đó. Chỉ cần biết, trước mặt bọn chúng lúc này là kẻ đối đầu, không phải Trần Tùng. Vì chỗ anh em chơi với nhau lâu năm, nếu có kế hoạch, anh ta nhất định sẽ thông báo chứ không phá game kiểu hú vía này.
Dương hạ thấp cửa kính xe xuống và hô to:
Các anh đã bị bắt!
Vốn sống bằng nghề đâm thuê, chém mướn, làm những việc giang hồ xã hội đen nên đám người này rất nhột khi nghĩ đến công an. Nghe câu bị bắt, bọn chúng hoảng loạn quá nên nổ máy và rồ ga đi thẳng, chiếc xe con đạp ga đi hết công suất không dám quay đầu lại nhìn vì sợ công an đuổi theo.
Đèn xe ô tô chiếu rọi cả khoảng sân trống, cỏ mọc tùm lum, trước mặt là tấm vải bạt cỡ lớn, Hạnh đang nằm ở đó. Tóc tai rũ rượi, cô nhắm mắt như đang ngủ, quần áo thì sộc sệch, nhìn sơ qua, Dương đoán bọn người xấu chưa kịp làm gì cô.
Thật may mắn quá! Cảm ơn ông trời!!!
Dương thốt lên câu đó khi biết Hạnh vẫn bình an vô sự, mở cửa xe bước xuống, hai chân anh run rẩy tiến lại gần nơi tấm vải bạt. Nếu khi nãy anh không đến kịp, có lẽ.... Trái tim trong lồng ngực đập thuỳnh thụych, sự sợ hãi và căng thẳng vẫn chưa nguôi đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời Dương thấy mình sợ hãi đến như vậy, cảm ơn ông trời, một lần nữa cảm ơn ông!!