Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 38 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Anh Toàn đi một lát thì quay về, hai đứa con đều học trường trong xã, bán kính chưa đầy 2km nên thoáng chốc đã có mặt ở nhà. Đầu không đội mũ, hai đứa con ngồi sau cũng chẳng mũ nón gì, ngày thường bố đi làm mấy đứa ở nhà hay đi giang nắng nên hai đứa con gái da dẻ đen nhẻm không khác gì con trai. Con bé út lại hay sụt xịt, nhìn mặt lem luốc, tóc tai rối bù đến là thương. Cảnh nhà thiếu vắng bàn tay người phụ nữ khổ thế!!!
Hạnh học ở trường cứ độ một tuần hoặc nửa tháng cô mới về nên nhớ cháu lắm, nhìn hai đứa nhỏ ngồi sau xe bố cô quặn lòng, không kìm được đứng lên chạy ra đón cháu. Chẳng hiểu hôm nay có chuyện gì mà anh cả lại xin cho các cháu nghỉ học giữa chừng thế này nữa. Con bé út thấy cô về thì thích lắm, nó ôm chặt lấy cô theo vào trong nhà, khi phát hiện thấy người lạ nó tẽn tò bỏ tiệt vào trong. Ở quê, anh cả chỉ lo cho con ăn no ba bữa, mấy phép tắc gặp người lớn chào hỏi lễ phép thỉnh thoảng có nói qua nhưng chúng không tiếp thu được bao nhiêu. Thấy người lạ cứ trố mắt ra nhìn, xấu hổ lại bỏ chạy vào trong nhà. Cái Dâu lớn hơn, biết ý hơn nhưng cũng ngại, nó ngạc nhiên và tò mò không khác thằng Kiên, sợ cháu vô lễ, Hạnh nhắc khéo:
Chào chú đi Dâu!
Cháu chào chú!
Cái Dâu chào to rồi cũng bỏ đi vào trong nhà. Dọc đường đi đón con, anh Toàn cũng nghĩ suy chút về người đàn ông xuất hiện ở nhà mình, nhìn rất quen nhưng nhất thời không nghĩ ra được đó là ai. Rồi anh chợt nhớ, người này chính là cậu chủ của một tập đoàn rất lớn, chính cậu ấy đã cứu gíup em gái anh lúc gặp nạn. Mấy năm không có tin tức gì, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ở đây, lẽ nào, cậu ấy quay lại để đòi lại số tiền năm xưa sao? Anh Toàn có suy nghĩ giống với Hạnh, nhưng rồi anh lại gạt đi: Nếu cần cậu ấy đã lấy từ mấy năm trước, hà cớ chi vất vả tìm kiếm đến tận nơi xa xôi hẻo lánh thế này? Rốt cục vì lý do gì chăng nữa anh Toàn cũng không bận lòng bằng việc trước mắt. Dựng xe và đi vào nhà, anh nói:
Hạnh, em rửa mặt mũi cho con bé giúp anh, thay đồ sạch sẽ cho nó!
Hạnh ngạc nhiên:
Anh định đưa cháu đi đâu?
Cho ba đứa nó đi thăm mẹ!
Anh Toàn nói cộc lốc.
Bây giờ sao ạ? Sao tự nhiên lại đi thăm mẹ hả anh? Có chuyện gì vậy ạ?
Hạnh sốt sắng, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng cô, suy nghĩ vậy nhưng Hạnh không dám nói ra, sợ anh trai giận.
Cả cô nữa. Thay bộ áo dài ra đi, mặc từ trường về nhà không thấy vướng à?
Nghe anh Toàn nhắc Hạnh mới chú ý, đúng là quá vội vã nên Cô vẫn mặc bộ áo dài dự lễ tốt nghiệp về nhà. Mải chuyện trò quên cả thay quần áo khác.
Nhưng mà đi đâu hả anh?
Biết tin anh Toàn và ba đứa con sang gặp mẹ nó lần cuối mọi người nháo nhác ra xem. Họ mong chờ cảnh tượng chồng cũ đến sỉ vả người vợ trắc nết, bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ vợ... Nhưng không, ngược lại với suy nghĩ của mọi người, anh Toàn không làm vậy.
Dắt 3 đứa nhỏ đứng trước quan tài vợ, anh cùng ba đứa quỳ rạp xuống lạy 3 cái, rưng rưng thắp cho vợ nén nhang, anh nói:
Mình à, anh đem con đến gặp mình lần cuối!
Các con nhớ mình lắm, chúng không giận mẹ đâu, mình hãy thanh thản mà ra đi, các con anh sẽ nuôi dạy chúng nên người.
Nơi chín suối, mình phù hộ cho anh và con được mạnh khỏe, mọi sự bình an nhé!
Anh Toàn bình tĩnh đến lạ, khác với sự đau khổ lúc ở nhà, đến đây, trước linh cữu của vợ, anh không khóc, không rơi giọt nước mắt nào, bình thản như chia tay một cố hữu về nơi xa. Riêng ba đứa nhỏ, tình máu mủ ruột già cộng thêm cảm xúc ngây thơ của trẻ nhỏ nên chúng kích động, đặc biệt là con bé Út, nhìn thấy mẹ nó nằm im trong quan tài, nó gào lên, đòi chui vào nằm với mẹ. Cảnh tượng ấy khiến cho những người chứng kiến ai cũng đau lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống...
Hạnh và Dương đứng cạnh nhau, dù mới gặp lại trong thời gian ngắn ngủi nhưng cảm giác như đã thân quen lắm. Thắp cho chị dâu nén nhang, Hạnh lặng lẽ quan sát khuôn mặt chị, có chỗ da thâm tím, trên trán còn có những vết trầy xước. Quan tài cỡ lớn vì không chỉ có mình chị dâu xấu số, bên trong cơ thể người phụ nữ ấy còn có thêm một sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời. Chị qua đời vì tai nạn giao thông.
... Ngược thời gian trở lại lúc anh Toàn và chị dâu chọn cách ly hôn để giải thoát cho cuộc sống không hạnh phúc, anh vẫn ở vậy nuôi dạy các con. Còn chị, được thoải mái bay bổng, chị dâu công khai cặp kè với gã Thìn. Hắn ta lắm tiền nhiều của vì mạnh tay tham ô, nhà giàu nhất cái xóm Đình, trong khi xung quanh còn lụp xụp những ngôi nhà tranh, nhà lá đơn sơ thì ngôi nhà ba tầng to oạch khang trang của hắn nổi bật lên khiến mọi người ai nấy đều ghen tỵ.
Tiền nhiều nhưng hắn lại không có con trai, vợ không đẻ thêm được nên gã ra sức cặp bồ. Ban đầu chỉ là nhu cầu bóc bánh trả tiền, sau nhiều người khích bác vì chuyện không có con nối dõi hắn bực lắm. Quyết yêu cô nào chấp nhận đẻ con cho hắn, tiền bao nhiêu hắn cũng chu cấp cho được. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gặp chị dâu.
Lấy anh Toàn với hai bàn tay trắng, cuộc sống mưu sinh khốn khổ, người lao động chân chất thật thà lại không khéo miệng. Lâu dần tình cảm cũng không còn như xưa, gã Thìn mồm miệng nhanh nhẹn, khéo tán tỉnh đò đưa, dần già chị dâu chết mê chết mệt hắn, đi theo tiếng gọi của con tim mà bất chấp tất cả.
Hơn hai năm cặp kè với nhau, không danh phận, không ràng buộc, không dưới ba lần chị dâu mang thai với gã Thìn. Khi cái thai chỉ còn là những cục máu đỏ, siêu âm xét nghiệm biết giới tính là con gái, hắn không ngại bắt chị bỏ thai, hắn cần là cần con trai, cần người nối dõi. Đến lần thứ 4, chị dâu có thai, may mắn đã mỉm cười với người phụ nữ độc ác và ngu muội này.
Lần này chị ấy mang thai một đứa con trai, gã Thìn cưng chị hết nấc, chiều chuộng chăm bẵm không khác gì bà hoàng. Đỉnh điểm là ngày hôm qua, gã chở chị trên con xe tay ga mới cứng mua tặng chị vì có thằng cu, hai người lai nhau đi khám thai, hắn háo hức muốn xem con trai đã lớn đến nhường nào, "của nợ" có to giống bố hay không... thì bất ngờ gặp tai nạn.
Chiếc xe tải nặng do lái xe say rượu điều khiển phóng như bay trên đường một chiều đâm phải xe máy của hai người. Gã Thìn bẹp dí dưới bánh xe tải, còn chị dâu, xe máy nằm đè lên người, toàn thân bẹp rúm, chết tức tưởi, cái thai chưa kịp chào đời cũng vì thế mà ra đi theo bố mẹ. Kết thúc cho đôi tình nhân tội đồ, nhân quả báo ứng cuối cùng cũng linh nghiệm.
Suy nghĩ hồi lâu, tổng kết lại những chuyện đã qua, Hạnh khẽ mỉm cười, nụ cười thanh thản hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng có thể đứng trước người phụ nữ ấy mà nở nụ cười tiễn biệt. Nếu như chị ấy còn là chị dâu Hạnh, dù không ưa nhau nhưng giây phút biệt ly sinh tử thế này ít nhiều cũng có thể động lòng mà rơi giọt nước mắt... Còn bây giờ, cô chỉ có thể mỉm cười, thanh thản tiễn biệt một kiếp người, chỉ là không ngờ kết cục của người phụ nữ như chị ấy lại đến nhanh thế!!