Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:56 18/04/20


Hạnh tò mò, cô cả gan bước đến gần xem người đàn ông ở trong căn chòi kia là ai, chị dâu đang làm gì ở trong đó. Lâu nay Hạnh nhịn nhục chị ấy là vì anh cả, thương các cháu, biết chị ấy ăn diện đua đòi đi chơi nhưng cố làm như không thấy, không phải Hạnh không dám nói ra mà vì Hạnh không có chứng cớ. Hôm nay thì hay rồi, để xem chị dâu sẽ biện bạch ra sao?



Tấm niếp đan bằng những lá cọ khô thỉnh thoảng có chỗ mục nát, chắc là do phơi sương phơi nắng lâu ngày, mà đây cũng chỉ là chỗ để trú mưa trú nắng của bác tiều chăn dê nên không quá cầu kỳ. Nhìn qua những lỗ hổng, Hạnh ngại ngùng lấy tay che mặt lại vì cảnh tượng hết sức lõa lồ.



Chị dâu trong trạng thái không mặc quần áo nằm sấp lên người đàn ông kia. Trời ơi... thật không ngờ chị ấy lại to gan thế này, tại sao chị dâu lại làm chuyện xấu hổ này sau lưng anh cả được chứ? Ánh mắt chị ấy liếc liếc đưa tình, người đàn ông kia cũng không mặc gì, anh ta nằm ngửa trên đống quần áo của cả hai, bộ phận nhạy cảm của anh ta được chị dâu dùng bàn tay khẽ vuốt ve, thỉnh thoảng chị lại cúi xuống và ngậm lấy nó, bú ngon lành... Không thể nào... không thể nào... Hạnh ngồi xuống bịt hai tai lại để không phải chứng kiến cảnh tượng dâm loàn kia, chân tay cô run rẩy sợ hãi và có chút giận dữ.



Cô đứng dậy, lén lén đi nhặt một cái que và đẩy tấm niếp ra, phen này phải cho chị dâu và tên khốn nạn kia một trận mới được. Hạnh mở tấm niếp che cửa, hai người bên trong hoảng hốt giật mình vì nghĩ nơi này vắng người, trời lại mưa to nên chắc mẩm không có ai vào đây. Nào ngờ... Chị dâu chột dạ, ngồi dậy và vơ cái áo che lên người, ánh mắt chị ấy cố quan sát xem người bên ngoài là ai. Gã đàn ông kia cũng lấy quần mặc lại nhưng không kịp, Hạnh đã nhìn thấy tất cả.



Chị dâu của Hạnh thì Hạnh không cần nhìn, nghe giọng cũng biết là chị ấy. Thế nhưng người đàn ông kia nhất định phải nhìn cho rõ, Hạnh vờ hỏi vu vơ nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm xem đó là ai:



Hôm nay Mưa mà bác cũng thả dê lên núi à bác Nam ơi?



Tên kia lắp bắp:



Không... không phải bác Nam đâu...



Chị dâu mặt biến sắc khi nghe ra giọng của Hạnh, chị ta ngồi im, không nói được câu nào, Hạnh nghe tên kia nói xong thì biết ngay tên này làm bên xã, vợ đẻ được ba đứa con gái, không có con trai, giờ lén lút đi cặp bồ. Chuyện này cả làng biết nên họ kháo nhau, cô vợ cũng biết chồng gái gú nhưng đành nhẫn nhịn vì hắn ta làm ra nhiều tiền.



Nghe hắn nói xong Hạnh nhếch mép:



Ơ, anh Thìn à?



Mưa gió anh không ở ngoài xã làm việc mà vào đây làm gì?



Hạnh hướng mắt nhìn sang chị dâu:



Em tưởng chị đi đâu có việc gì, ai ngờ lại vào đây gặp anh Thìn tâm sự.



Vậy em về trước đây, em mang cỏ về cho bò ăn, chuẩn bị còn nấu cơm trưa cho mấy đứa nhỏ nữa.



Chị liệu mà về sớm nhé!



Hạnh lúc trước tức giận bao nhiêu nhưng không hiểu sao lúc ấy lại nói chuyện lịch sự như vậy. Bị bắt gặp tại trận thế này đã là một đòn chí mạng rồi. Nếu có sĩ diện thì có lẽ sẽ nhục nhã suốt cuộc đời chứ đừng nghĩ đến chuyện khác, bởi vậy sự im lặng và thờ ơ của Hạnh có lẽ còn đáng sợ hơn là cô nổi giận.



Hạnh đi khỏi, chị dâu liền mặc quần áo vào người, tay chân rụng rời vì lo sợ chuyện này sớm muộn chồng cũng biết. Chị ta quay sang nói với gã Thìn:




Chiếc xe máy được tăng tốc nhưng không ăn thua vì xe chở quá trọng tải, gã Thìn này cao to, chị dâu cũng không phải là nhỏ bé. Chở thêm cả Hạnh nữa, đường lên dốc cầu nên vận tốc không thể nhanh hơn được, gió vẫn thổi ù ù. Nằm trong bao tải, Hạnh lo sợ, với tình thế hiện tại, họ định bán cô? Hay giết cô? Người ướt đầm đìa nước mưa nhưng nghĩ đến chuyện bị giết chết và vứt xác phi tang, Mồ hôi lạnh vã ra làm cô run rẩy.



Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, gã Thìn hấp tấp nói:



Chỗ này ok rồi đấy! Nhanh nhanh đặt nó xuống đây kẻo nó tỉnh thì hỏng hết.



Tỉnh thì lo gì? Nó bị trói thế này, có tỉnh dậy thì cũng không giải quyết được chuyện gì...



Nói nhiều... nhanh giúp anh một tay nào!



Nghe gã Thìn cáu, chị dâu Hạnh có chút tức bực, rõ ràng là vì chuyện của hai người mà hắn lại cứ như là đang giúp cho chị ta vậy. Nhưng tình thế gấp gáp, không phải lúc đôi co, chị ta dùng sức cùng gã đặt Hạnh xuống đất.



Cầu này là to nhất huyện rồi đấy, chiều cao ở chỗ này so với mực nước sông lên đến 50 mét. Nó mà rơi xuống thì chỉ có chết chứ không thể nào sống được.



Gã Thìn quyết đoán.



Thật không?



Sao lại không thật được, cây cầu này xây cách đây hai năm, nằm trong dự án mở đường của huyện, anh còn lạ gì!



Thìn đắc ý vì sự hiểu biết của mình.



Vậy mình ném nó xuống sông luôn đi!



Ok. Nào 1... 2... 3!!



Dùng sức khiêng nó lên...



Mẹ khỉ, con này nặng thế...



Hạnh bị bịt mồm không nói được, nhưng lúc này cô có giãy giụa thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, vì tình thế hiện tại hoàn toàn bất lợi đối với cô. Hạnh biết mình chắc chắn sẽ phải chết, nhưng chết như thế này thật không cam tâm chút nào. Cô nhắm mắt và thầm cầu nguyện mẹ ở trên trời phù hộ cho. Khi gã Thìn và chị dâu khiêng được Hạnh lên gần thành cầu, trời bất ngờ nổ sấm đùng đùng, giữa bầu trời xuất hiện một tia sét sáng rực đánh ngang trời.



Mưa giông sấm chớp, có lẽ ông trời thấu được tội ác của đôi gian phu dâm phụ nên đã hiển linh, gã Thìn thấy sét đánh thì sợ quá vội buông bao tải đặt xuống đất và nằm rạp xuống cầu. Chị dâu cũng sợ hãi không kém, đêm vắng mà sấm sét thế này, bản lĩnh đến đâu thì cũng vẫn sợ chết. Hơn nữa, bản thân họ đang làm chuyện trái với đạo đức nên thấy sấm sét liền nghĩ tới quả báo, không ai bảo ai, gã Thìn lồm cồm bò dậy trèo lên xe máy, cả hai rồ ga và phóng đi mất. Mưa vẫn mưa, trong đêm tối, Hạnh nằm im trong bao tải, ông trời đã cứu mạng cô rồi.