Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 6 :
Ngày đăng: 10:56 18/04/20
Hạnh thầm cảm tạ trời đất, mồm không ngừng niệm chú adidaphat, cô tin rằng ông trời có mắt, ở hiền gặp lành, tính ra thì đến hiện tại, Hạnh đã thoát chết hai lần. Chiếc xe máy đã đi xa không có ý định quay đầu lại, Hạnh vẫn nằm đó, cô bị nhốt trong bao tải, trời lại tối nên không xác định được mình đang ở đâu, cô hoàn toàn mất phương hướng. Khi nãy cô nghe lén gã Thìn và chị dâu nói chuyện với nhau, đây là cây cầu cao và dài nhất huyện. Lẽ nào??? Hạnh nhớ ra rồi, dự án của cây cầu này cô có biết, nhưng chưa từng đến đây, ngày thường chỉ đi học rồi về lam lũ việc nhà cửa, đồng áng giúp anh chị. Có mấy khi Hạnh đi đâu khỏi nhà, nhưng cô đoán nơi này có lẽ cách nhà anh cả phải hơn chục km.
Hai con người này cũng độc ác quá rồi, đến mức giết người phi tang họ cũng làm ra được thì thật sự không thể coi thường được nữa. Hạnh cố cử động người, toàn thân bị trói chặt chỉ có thể lăn chứ không co duỗi được. Cầu cao nên độ dốc cũng không nhỏ, Hạnh lăn qua lăn lại một lát, theo đà dốc cả người lăn xuống dốc cầu không sao kìm hãm lại được. Nghe đâu chiều dài cây cầu là 500 mét, lăn mãi vẫn chưa thấy dừng lại, Hạnh nằm trong bao tải đầu óc quay cuồng, người ngợm đau nhức nhối.
Không biết đã lăn bao nhiêu vòng, đến khi cả người bị va đập mạnh vào một vật gì đó thì dừng lại. Đầu cô đụng đúng cột mốc ở dưới chân cầu, cú va đập khiến Hạnh đau điếng và ngất đi tức thì, toàn thân rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh... Cơn bão đã qua đi nhưng hoàn lưu của nó vẫn còn đọng lại, trời vẫn mưa không ngớt từ đêm đến sáng. Hạnh nằm đó, cơ thể cô ngấm kha khá nước mưa, áo quần, đầu tóc... không một chỗ nào khô ráo.
5h sáng, trời mùa hè nhưng do mưa bão nên vẫn còn khá tối, nếu không có việc gấp phải giải quyết có lẽ giờ này Dương vẫn còn say sưa giấc nồng, sao có thể rong ruổi sớm trên con đường mưa bão này được chứ. Đường vắng, Dương đạp chân ga, tay ôm vô lăng cho xe đi với tốc độ rất nhanh vì anh nôn nóng giải quyết công việc sắp tới. Khi phía trước là một cây cầu khá dài và cao, Dương rồ ga để xe lên dốc, lạ thay là tự nhiên xe chết máy. Hay nhỉ? Dương khẽ lẩm bẩm, trong lòng có chút bực tức vì sự cố không mong muốn.
Xe đang đi ngon lành như thế mà tự nhiên lại chết máy là thế nào? Grừ...
Dương cau có, tay cố gắng điều khiển nhưng xe vẫn không tài nào di chuyển được. Hết cách, anh mở cửa xe và bước ra ngoài, trời còn tối và hãy còn mưa nhưng Dương mặc kệ, anh không đội mũ nón gì, cầm đèn pin và loay hoay tìm hiểu nguyên nhân xe hỏng. Mái tóc vuốt keo tạo kiểu từ lúc ra khỏi nhà bây giờ dính nước mưa ướt nhép rủ xuống trán và mặt, chiếc áo sơ mi kẻ sọc hiệu Gu Chì cũng ướt như chuột lột... Rốt cục, anh vẫn không tìm được nguyên nhân, quay trở lại cửa xe Dương chợt đứng hình mất mấy giây bởi dường như ở phía bên đường có một vật thể gì đó...
Một mình một con đường, ngay sát chân cầu, anh phát hiện ra một bao tải khá to và dài, nếu như khô ráo có lẽ cái bao tải sẽ thùng thình hơn, nhìn không đoán được cái gì bên trong. Nhưng trời đang mưa, nước mưa làm cho nó ướt và bám chặt lấy vật thể bên trong... không đúng, là người. Dương mạnh dạn khẳng định, là bởi những bộ phận trên cơ thể người in hằn rõ nét, chỉ là không biết người trong bao tải còn sống hay đã chết.
Bình tĩnh nào Dương ơi!
Dương tự nói với chính mình, anh phán đoán sự việc ở tình huống xấu nhất, người mà bị nhốt trong bao tải, trong đêm mưa tại con đường vắng thế này... khả năng cao là đã chết rồi! Người bình thường thì không thể nào tự nhốt mình vào bao tải được, trừ những trường hợp có vấn đề thần kinh? Vậy giết người giấu xác thì sao nhỉ? Dương lạnh gáy thật sự.
Xe hỏng đúng đoạn đường có xác người thế này... lẽ nào là do người ta cố tình trêu ghẹo anh sao? Dương run rẩy và toát mồ hôi lạnh, anh ngồi vào xe, cả người run lên bần bật... đây là lần đầu tiên anh đi đường vắng mà gặp cảnh tượng thế này. Thật khiến cho người ta sợ quá đi mất.
Cô gái ơi, tôi xin cô, tôi không phải người xấu đâu, cô đừng dọa tôi nhé! Tôi còn có việc gấp cần giải quyết... giờ xe hỏng thế này tôi biết phải làm sao đây?
Đúng là cái số đen như cờ hó... hễ quyết định làm cái gì ra hồn thì y rằng gặp chuyện!!!
Vừa dứt lời điện thoại anh đổ chuông, anh bấm nghe máy, đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông nghiêm nghị, ngữ khí vô cùng tức giận:
Mày còn định làm cho bố mất mặt đến bao giờ nữa hả con?
Hẹn đến như thế rồi mà vẫn không chịu nghe lời là sao? Hả? Cuộc họp ngày hôm nay quan trọng thế nào hả?
Dương đoán chắc sẽ nhận được sự chỉ trích này bởi trước nay anh luôn chống đối không chịu nghe lời bố. Mẹ khuyên bảo mãi anh mới xuống nước làm con ngoan, nghe lời bố một lần thì mọi chuyện lại thành ra như này. Thật sự anh cũng không biết giải thích thế nào cho bố hiểu, chuyện đã rồi, nói gì thì nói chắc chắn bố sẽ không tin anh.
Con đang về rồi!
Mày đi luôn đi, đừng có vác mặt về nữa, uổng công tao nuôi dạy mày!!
Nói rồi đầu dây bên kia tắt phụt đi, ngữ khí vô cùng tức giận, Dương vừa lái xe vừa đấm tay vào vô lăng, hai mắt anh đỏ ngầu, rõ là bị hiểu lầm nhưng anh ngang bướng, quyết không mở lời để giải thích. Cuộc họp đã xong xuôi, vậy anh đến cũng coi như là dư thừa. Thôi bỏ đi, trước mắt phải xem xem nên làm gì với cô gái này đã, Dương quay sang nhìn thấy cô ấy vẫn nhắm mắt. Bờ môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, Dương thắng xe lại hỏi:
Cô tỉnh chưa?
Cô gái rơi vào trạng thái hôn mê, không biết Dương nói gì, anh khẽ sờ lên má... chuyện gì thế này? Sao cô ấy lại sốt cao như thế? Nhanh chóng đảo tay lái, Dương phi như bay đưa cô đến bệnh viện, vừa lái xe vừa cầu nguyện điều tốt lành cho cô ấy