Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 7 :
Ngày đăng: 10:56 18/04/20
Thay bộ quần áo này ra cho cô ấy!
Cô y tá nói như ra lệnh, Dương nhìn lại chị ta định cãi nhưng lời chưa kịp phát ra thì chị ấy lại nói:
Nhìn cái gì mà nhìn? Hai vợ chồng đi đâu mà cả vợ cả chồng đều ướt cả hôi như chuột thế? Nhìn lại tóc của cậu xem!!
Ai là vợ chồng với cô ta?
Dương hỏi lại.
Thế cậu là gì? Không phải vợ chồng thì cậu đưa cô ấy vào đây làm gì?
Tôi làm người tốt cứu người không được sao?
Dương lúng túng cãi lý.
Thế cô ấy bị làm sao mà cả cậu cả cô ấy đều ướt thế?
Chị hỏi buồn cười thật đấy, tôi có thích ướt đâu...
Thôi, không đôi co với cậu nữa, tí nữa ra kia kê khai thông tin người bệnh cho tôi, cô ấy không sao cả, sốt cao quá nên mê sảng chút xíu thôi, vết thương trên đầu cũng không nghiêm trọng.
Dầm mưa lâu quá... haizzz... các cô các cậu bây giờ còn trẻ mà dại dột quá, mới yêu đương có tí mà đã thích cái trò tự tử rồi dầm mưa thế này... chậc...! Bố mẹ sinh ra mà không biết quý trọng thân thể, vì một đứa không ra gì mà hành hạ bản thân....
Dường như chị y tá đã hiểu vấn đề sang hướng khác, có vẻ như chị ta hơi nhiều lời, Dương thấy bực bội, rõ là anh không quen không biết cô gái này, vô tình gặp rồi giúp đỡ... ấy thế mà bây giờ lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán... Thật chẳng ra làm sao. À, chị y tá nói đi kê khai thông tin bệnh nhân, anh có biết cô ấy là ai, tên gì và ở đâu đâu? Nhưng cũng không thể không nghe lời bác sỹ được, đã vào đây là phải tuân thủ nội quy thăm khám và chữa bệnh của bệnh viện.
Họ tên cô ấy là gì?
Bác sĩ hỏi Dương.
Dạ...
Dương gãi tai.
Em không biết ạ!
Sao lại không biết?
Bác sĩ thắc mắc.
Em vô tình gặp cô ấy ở trên đường, thấy cô ấy không khỏe nên em đưa đến đây!
Dương thành thực.
Có thật như cậu nói không?
Em đùa với bác sỹ làm gì? Nhưng mà thôi, cô ấy là ai không quan trọng, bác sĩ cứ chữa chạy cho cô ấy, chi phí em sẽ chịu tất ạ!
Thế mà dám bảo không biết cô ấy là ai, với người lạ cậu hào phóng vậy sao?
Không lẽ để ai chịu được ạ? Em đưa cô ấy vào đây thì em giúp, không ít thì nhiều, còn bác sỹ nghĩ sang chuyện gì em cũng chịu thôi!
Với thái độ của Dương, bác sĩ không nói nhiều nữa, nhanh chóng thiết lập hồ sơ bệnh nhân, Dương mệt mỏi đi đóng viện phí và quay trở lại phòng bệnh. Nhìn cô gái lạ mặt đang nằm trên giường, tay cắm ống truyền nước, vẻ mặt đã có sức sống hơn chút. Nhưng mà, khi nãy Dương quên chưa thay đồ cho cô ấy, chị y tá nói anh làm việc này vì nghĩ hai người là vợ chồng.
Anh tên gì thế?
Dương!
Nghe tên đã thấy anh dê rồi!
Cô?
Dương tức điên khi nghe Hạnh nhận xét tên mình.
Có ai mà lại nói chuyện với ân nhân kiểu đấy không hả cô kia?
Tôi có bảo anh cứu tôi đâu? Sao anh không để tôi chết đi!
Đúng vậy. Tôi hận vì đã cứu cô về đây đấy, đúng là không biết điều...
Dương hậm hực.
Mà tại sao cô lại bảo tôi dê? Tôi đã làm gì cô đâu mà nói thế?
Anh tên Dương... mà Dương trong tiếng Hán chẳng là Dê thì là gì?
À... vậy thì cô phải nói là tôi giống con dê... à không đúng... cô ghê thật, nói thế nào thì cũng là ý không tốt đẹp...
Hạnh mỉm cười trước sự ngây ngô phân tích của Dương.
Cô cười cái gì?
Thế còn tên của cô?
Tôi tên Hạnh.
Hạnh à?
Nhìn cô cũng còn khá trẻ, chắc thua tôi nhiều... xem ra nãy giờ cô nói trống không với bề trên hơi nhiều đó.
Nói xem năm nay bao nhiêu tuổi... mà đắc tội với ai lại bị người ta trói chân trói tay ghê thế?
Em 18!
Hạnh thật thà, quả thực anh chàng này lớn tuổi hơn cô, tuy lạ mặt nhưng xem ra cũng là người tốt, chỉ là... không biết có nên nói thật cho anh ta biết chuyện của bản thân mình không...
18 à? Thể nào hồng hào thế?
Anh lại thế nữa à?
Hạnh bực tức.
À... anh xin lỗi..
Dương rối rít nói câu xin lỗi rồi tự nghĩ trong đầu, đúng là cái thứ chuyên nghĩ chuyện không đâu, nhưng mà... khi ấy lau người cho Hạnh, anh trót nhìn rồi và cũng phán đoán không ít. Ai ngờ Hạnh lại 18 tuổi vừa xinh.!!