Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 50 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Hạnh ngồi đó hồi lâu toàn thân bất động, duy chỉ có hoạt động của tuyến lệ là không ngừng nghỉ, từ đôi mắt sầu não, những giọt nước mắt trong veo vẫn thi nhau rơi xuống. Màn đêm buông xuống đã lâu, đã quá giờ ăn tối nhưng lúc này Hạnh còn tâm trạng nào để ăn? Cô không tha thiết một thứ gì, những tấm ảnh vẫn nằm ngay ngắn trên mặt bàn, ánh mắt Hạnh nhìn ra xa, qua ô cửa kính, bầu trời đã đổ cơn mưa từ bao giờ. Buổi sáng nghe dự báo thờii tiết nói đêm và sáng ngày mai trời sẽ có mưa, không khí lạnh tràn xuống khắp miền Bắc.



Cái giá lạnh của mùa Đông lúc này có lẽ vẫn không tê tái bằng trái tim bị tổn thương của cô, không một lời cãi vã, không giận dỗi nhau, chỉ dựa vào mấy tấm hình đã đẩy tình yêu của Hạnh xuống vực thẳm. Trời đổ mưa nên quán cà phê rậm rịch có người vào, mục đích chính là trú tạm cơn mưa bất chợt, thấy có bóng người Hạnh khẽ gạt nước mắt, cầm xếp ảnh cho vào túi xách và lặng lẽ bỏ đi xuống.



Trời càng tối nhiệt độ càng giảm, lại thêm mưa, với không khí này vẫn là nên ăn một nồi lẩu cay cay... nếu bình thường Hạnh sẽ không ngại mà sà vào mấy quán đồ nướng - lẩu cay. Dù chưa có gì trong bụng nhưng cô không thấy đói, lững thững đi trên vỉa hè để tránh ướt mưa. Cô ngầm thừa nhận rằng bản thân lụy tình quá, lần trước yêu Khánh cũng vậy, cô đau khổ biết nhường nào, mãi mới nguôi ngoai... nhưng khi đó cô còn yêu trong sáng. Lần này thì hay rồi, không những đem lòng yêu Dương, tình yêu dành cho anh âm ỉ mấy năm trời, khi gặp lại, được thể cô không ngại mà dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu.



Kết cục như thế này, chỉ trách cô quá tin người, đem yêu thương đặt nhầm chỗ mà thôi. Vỉa hè chỗ trống chỗ không vì thỉnh thoảng có cửa hàng tận dụng cả vỉa hè để bày bán đồ ăn đường phố, không có lối đi bắt buộc Hạnh phải đi xuống lòng đường. Ban ngày thời tiết còn ấm áp nên Hạnh chủ quan không mặc áo ấm, đi dưới trời mưa, gió rét thổi vào mặt, nước mưa dần ngấm khiến cả người cô lạnh cóng. Hai tai như ù đi vì gió thổi mạnh, vậy mà cô gan lỳ, quyết không gọi xe ô tô, muốn dày vò bản thân bởi cái giá rét, hy vọng sẽ làm cho mình tỉnh ngộ mà quên đi người đàn ông ấy. Cô thật ngốc, làm vậy chỉ khiến bản thân trở nên mềm yếu mà thôi, hận càng nhiều chứng tỏ tình yêu cô dành cho anh ấy càng nhiều, dầm mưa một trận là quên đi được người ấy được sao... thật nực cười!



Không biết đã đi được bao xa, đi dưới trời mưa nên toàn thân cô giờ ướt nhẹp, Hạnh run rẩy vì lạnh, điện thoại đổ chuông. Bàn tay run lập cập lục lọi trong túi xách nhưng mãi vẫn không tìm được vì rét cóng, hết chuông cô mới lấy được điện thoại ra, xem cuộc gọi nhỡ là anh Toàn. Anh ấy gọi có việc gì nhỉ? Tự nhiên cô thấy bất an quá! Mục đích Hạnh đến gặp người đàn ông lạ mặt tại quán cà phê Mộng Điệp chính là lo lắng cho anh Toàn, cô sợ người xấu làm gì anh trai cô.



Nhưng rồi sự việc không như cô nghĩ, tuy nhiên Hạnh vẫn thấy không yên tâm, lóng ngóng bấm điện gọi ngược trở lại. Hai hàm răng va vào nhau vì đói vì rét, anh Toàn bắt máy ngay, giọng hào hứng:



Hạnh à, đi ngủ chưa?



Nghe giọng anh trai cô thấy ấm lòng quá, cuộc sống có biết bao thăng trầm nhưng anh cả vẫn luôn như vậy, ôn nhu dịu dàng.



Em.. em chưa, anh đang làm gì vậy?



Cô bối rối trả lời anh, giọng run run và có chút ồm ồm vì đã khóc quá nhiều, anh Toàn cũng cảm nhận được giọng cô hơi khác.



Anh đang xem ti vi, hôm nay làm sao giọng khác thế? Ốm à?



Vâng. Thay đổi thời tiết nên em ngạt mũi chút, ở nhà có lạnh không anh?



Nhớ uống thuốc thang cẩn thận vào đấy, đừng tắm khuya!



Anh Toàn dặn dò.



Em nhớ rồi.




Em cũng không biết nữa, em đang mệt lắm!



Thế uống thuốc chưa? Mà đã ăn uống gì đâu mà thuốc với thang?



Thôi, cứ nằm đây chờ anh tí!



Nói rồi Phong định quay người đi, lúc này anh phải đóng vai người tốt mới được. Hạnh ngạc nhiên gọi với theo hỏi lại:



Anh định làm gì?



Anh đi mua cháo cho em ăn chứ gì? Không ăn không uống thuốc là coi chừng đó, đừng đùa với sức khỏe kiểu đó, em hiểu không?



Nam Phong làm mặt nghiêm túc.



Cảm ơn anh. Phiền anh mua giúp em mấy liều hạ sốt cả chóng mặt, nhức đầu nhé!



Hạnh muốn chết vì đau khổ song lúc này bỗng nhiên có người xuất hiện cô lại nhờ vả mua thuốc. Thì ra, cái chết chỉ là quá đau khổ nên cô nghĩ thế thôi... kỳ thực cô chưa muốn chết tí nào.



Rồi rồi... em cứ yên tâm, nằm yên đó cho anh, một lát anh về ngay!



Cánh cửa đóng lại, phút chốc căn nhà lại yên tĩnh lạ kỳ, Chẳng cần biết là vì lý do gì, lúc này có người nhờ vả là quý lắm rồi. Hạnh nhìn lên trần nhà và thầm cảm thấy may mắn.



Nam Phong đi vào thang máy, lấy điện thoại ra soạn một tin gửi đi cho ai đó:



Nó đang ốm, sốt cao lắm, có vẻ như tối qua tự hành hạ bản thân ghê lắm cô ạ. Nay không đi làm được đang nằm ở nhà, cháu đi mua thuốc cả cái gì cho nó ăn.



Thực ra Nam Phong cũng biết chuyện căn hộ này, làm việc cho Dương đã lâu điều này anh hiển nhiên nắm rõ. Cơ mà Hạnh ốm hay như nào thì anh chịu, sáng nay thấy Dương gọi điện hỏi xem Hạnh có đến công ty không vì gọi điện cho cô không được. Bởi vậy, Dương kêu anh qua xem cô có chuyện gì, nào ngờ Hạnh ốm thật, có lẽ vì thế nên không nghe điện của Dương, ở bên bển anh chàng không có thông tin gì nên lo lắng lắm. Nhân cơ hội Nam Phong cũng thông báo tình hình cho bà chủ biết luôn, nhờ đó mà Phong biết, chuyện Hạnh ốm đau bất ngờ này ắt hẳn liên quan đến cuộc hẹn tại quán cafe tối qua.