Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 51 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Ngay khi đáp xuống sân bay, Dương nóng lòng đăng nhập vào mạng xã hội để kết nối với Hạnh nhưng không có tín hiệu, sóng điện thoại thì không gọi được, xem lịch sử online thấy cô gần 24h đồng hồ không truy cập. Dương lo lắng nên đành bảo Nam Phong tìm hiểu lý do, biết cô không đến công ty anh càng lo hơn. Dẫu biết rằng Hạnh sống một mình trong căn hộ rộng rãi đó, để Nam Phong đến gặp Hạnh là điều anh không muốn chút nào. Vì anh ghen.
Thật vậy, lo lắng không bao giờ thừa cả, anh sợ cậu thư ký sẽ tán tỉnh người phụ nữ của mình, hoặc đại loại thế. Nhưng giữa thành phố rộng lớn này biết tin cậy ai mà nhờ vả được? Chỉ có thể nhờ Nam Phong mà thôi. Vì tin tưởng Nam Phong, Dương không chút đề phòng nên gần như mọi chuyện cậu thư ký đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Dương không ngờ rằng niềm tin mà anh trao gửi lại trở thành mũi tên khiến anh nhận lại ngàn vết thương sau này.
Nam Phong đi quãng 20 phút thì quay lại, anh chàng này khá nhanh ý, ngoài cháo và thuốc ra còn đặc biệt mua các loại trái cây nhiều nước để bù đắp cho cơ thể đang suy kiệt vì sốt của Hạnh. Như chết đuối vớ được cọc, Hạnh đói lả, gần 1 ngày trời chưa lót dạ gì cả, cô vực dậy ăn tô cháo nóng hổi Nam Phong mua cho và không ngừng nhìn anh ta với ánh mắt biết ơn.
Ăn nóng chóng lại người, nhẽ cô đau đầu chóng mặt cũng do để bụng đói quá lâu, Hạnh thấy tỉnh táo và có sức lực hơn hẳn. Nam Phong nãy giờ vẫn chăm chú quan sát HẠNH ăn, anh nghi hoặc không hiểu sao một cô gái bình thường như vậy mà Dương lại si mê đến thế? Nhưng xem ra, chuyện tình yêu khập khiễng này sắp kết thúc rồi. Thoáng nghĩ ngợi đôi điều, Phong hỏi han:
Thế nào? Chiều có đi làm được không?
Thực ra Dương đã nói rằng Hạnh mệt thì để cô ấy nghỉ thoải mái, khi nào khỏe hẳn hẵng đi làm. Nhưng không biết nói chuyện gì trong không gian chỉ có hai người thế này nên Phong nói đại, cốt sao bầu không khí thoải mái chút là được.
Bây giờ cũng muộn rồi...
Hạnh nói xong nhìn đồng hồ, lại đưa tay lên xoa xoa đầu mình, cô thấy vẫn còn chóng mặt, sợ là đi làm cũng không tập trung được.
Hay là anh xin nghỉ giúp em nhé, ngày mai khỏe em đi làm bình thường, hôm nay chắc không được anh ơi!
Ánh mắt Hạnh nhìn Phong chân thành, khẩn khoản. Cô là đang nhờ vả Nam Phong, ngoài ra còn có chút cảm kích vì trong lúc ốm đau cơ nhỡ này anh xuất hiện đúng lúc... để cô nhờ vả.
Cũng nhìn vào ánh mắt ấy, Bỗng nhiên Nam Phong thấy bối rối, anh quay mặt sang hướng khác để cảm giác tội lỗi trong lòng đè xuống. Anh không thể lung lay được, muốn sống chỉ nên thờ một chủ mà thôi, Cô gái này vô tội nhưg sự nghiệp của anh quan trọng hơn. Hạnh, dẫu không liên quan nhưng vẫn xin lỗi cô! Nam Phong thầm nghĩ trong đầu.
Anh đùa thôi, em còn mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh nói gíup cho!
Cố cái gì thì cố... chứ ốm đau thì vẫn nên nghỉ ngơi em nhé!
Công việc cũng không quan trọng bằng sức khỏe được.
Vâng. Em cảm ơn... à, em vẫn thắc mắc sao anh biết em ở đây mà đến?
Hạnh lại tò mò.
À, nhà bạn anh cũng ở khu này, có lần đến nhà nó chơi vô tình thấy em vào đây....
Bị kích thích Hạnh khẽ rên rỉ. Cả cơ thể thả lỏng ra đón nhận những hành động mơn trớn ấy... Dương thích thú, cậu nhỏ trong quần sịp lại tồng ngồng tự khi nào. Anh nói nhỏ:
Chờ anh tắm nhé, vừa đi về người ngứa ngáy quá!
Ưm.. ưm...
Hạnh gật đầu nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, sự kích thích khiến cô thấy hưng phấn quá thể, não bộ dần tỉnh táo hơn, giấc ngủ không còn sâu nữa. Cô quên mất việc anh giờ đây phải là người xa lạ, cô phải tránh xa anh...
Nước nóng chảy xuống từ vòi hoa sen tỏa ra những làn khói trắng xóa, nhiệt độ bây giờ đang rất thấp, gần sáng nên thời tiết lạnh lẽo hơn hẳn. Nhưng Dương lại không cảm thấy vậy, người anh nóng hừng hực, nhanh chóng tắm gội để ở bên Hạnh, đi đâu xa về mà không tắm anh thấy mất tự tin lắm.
Trờii rét nên Dương mặc chiếc áo ngủ dày, đi từ trong ra miệng suýt xoa vì lạnh, miệng khẽ thở cũng thấy khói trắng. Nhanh chân trèo lên giường tìm kiếm hơi ấm từ Hạnh, hai bàn tay lạnh ngắt luồn vào ngực cô khiến Hạnh giãy nảy:
Ôi trời... tay lạnh thế mà động vào em?
Hạnh vừa dứt lời Dương luồn nốt bàn tay còn lại vào mặc sức rờ rẫm, hai bầu ngực cương lên trông thấy, anh đoán, cô cũng muốn dành cho mình lúc này. Dương kéo Hạnh nằm về phía mình, trùm chăn vào cả hai, phủ lên môi cô một nụ hôn dài. Hạnh đáp trả, có vẻ như cô nhớ anh lắm, nụ hôn mê đắm không ngờ, cô cuồng nhiệt hơn mọi lần. Dương hơi ngạc nhiên song anh thích cảm giác này, có lẽ vì xa nhau mấy ngày nên vậy.
Có nhớ anh không?
Dương đặt Hạnh nằm sấp trên người mình, cả người cô bây giờ không mặc gì, cả anh cũng thế. Cậu nhỏ được đà chĩa thẳng vào chỗ kín đáo của cô, mơn trớn khiêu khích. Hai bầu ngực chạm vào nhau, Dương cảm nhận tim cô đập rất nhanh, giống như hồi hộp vậy.
Không nhớ...
Hạnh đáp lời rồi chủ động hôn Dương, ôi thích quá, cảm giác cô nằm trên rồi hôn anh thế này... anh đưa tay lên mân mê bầu ngực cô, nụ hôn ướt át, lưỡi anh sục sạo trong khoang miệng, Dương thấy nơi hạ thể d*m thủy của Hạnh tuôn trào. Không nhịn thêm được, vẫn tư thế đó, Dương kéo hai chân Hạnh sang hai bên để thuận tiện đưa cậu nhỏ vào bên trong. Đường vào trơn láng, chỉ cần đẩy một lực nhẹ Dương đã đi vào sâu thẳm, ngập đắm mê say.
Không nhớ mà thế này à?
Dương thều thào, anh hạnh phúc biết mấy khi cô chỉ ốm qua loa, cả hai đang quấn quýt hăng say thế này chứng tỏ cô không ốm đến mức liệt giường. Hoặc, cô làm nũng muốn anh về sớm nên bày trò. Nghĩ vậy anh càng thích hơn, thích cách Hạnh làm nũng để được anh nuông chiều.
Như có chất xúc tác, Dương ôm Hạnh lăn một vòng, bây giờ tư thế đã thay đổi, Hạnh nằm dưới, Dương chiếm thế thượng phong. Cả hai quần trong chăn một hồi cảm thấy người nóng phừng phừng, Dương gạt chăn ra, hai tấm thân trần trụi dính lấy nhau, nhấp nhô hoan lạc trong bóng tối.
Mới có hai ngày thôi mà Dương cảm giác như hai tháng vậy, có bao nhiêu năng lượng trong người lúc này anh dồn hết vào cuộc vui, ra vào số lượt nhiều vô kể. Mỗi lần vào sâu ngập thẳm cả hai cơ thể va vào nhau tạo ra thứ âm thanh dục vọng mê người. Hạnh tỉnh giấc hoàn toàn, cuối cùng, cô nhận ra mình không chiến thắng nổi ham muốn bản năng lúc này. Cô thực sự không có cách nào để buông bỏ được anh!!