Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 52 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Bay đi bay về liên tục mấy ngày cộng thêm gặp gỡ khách hàng nên hầu như số thời gian chợp mắt chỉ đếm trên đầu ngón tay... Dương mệt mỏi thực sự! Có lẽ chút sức lực còn lại anh đã gửi gắm toàn bộ lên người Hạnh khi nãy cả rồi, ngay khi cuộc vui chấm dứt, Dương chìm vào giấc ngủ đến mức không biết trờii đất gì nữa.
Ngược lại, Hạnh không vào giấc được, nhẽ do cô ngủ từ sớm, đến giờ này cũng coi như đủ giấc rồi. Nằm gối đầu trong vòng tay Dương, cô tranh thủ hít hà hương thơm từ người anh. Rồi Hạnh lại đưa ra giả thiết, liệu những gì người đàn ông lạ mặt ở quán cafe Mộng Điệp nói có thật không? Trực giác con tim mách bảo cô biết rằng, Dương không giống kiểu người như vậy.
Bởi lẽ, người không yêu thật lòng và bắt cá mấy tay thường hay giấu giếm và ra vẻ thần thần bí bí. Giống như Khánh trước đây, nhưng Dương thì khác, mọi thứ thuộc về anh anh đều công khai cho cô biết, ngay cả mật mã két sắt, pass phone, rồi pass nhà ở... Quan trọng hơn cả chính là ánh mắt anh, mỗi lúc bên nhau anh luôn dành cho cô cử chỉ và sự quan tâm chân thành nhất.
Lẽ nào, anh lại có thể khéo léo che đậy cảm xúc đến vậy sao?
Tin Dương nhưng Hạnh cũng không phủ nhận độ chân thực của những tấm ảnh mà cô được xem từ quán cafe Mộng Điệp. Không phải Dương thì còn ai vào đây nữa... nếu sự thực là như vậy thì cô đã quá coi thường sự nguy hiểm của anh rồi!!
Hạnh trằn trọc không ngủ được, khi thấy Dương đã vào giấc sâu, khẽ lách người ra khỏi cánh tay anh, Hạnh mặc áo ấm và bỏ ra bàn làm việc ngồi. Lấy từ ngăn kéo ra xấp ảnh, cô xếp ngay ngắn từng bức một đặt trên mặt bàn, nhìn kỹ không bỏ sót. Mỗi hình ảnh ghi sâu vào não bộ lại khiến cô đau lòng.....
Yêu là chiếm hữu, đi kèm với đó là sự ích kỷ!
Đúng vậy, đem lòng yêu thương một ai đó con người ta luôn khao khát được ôm trong vòng tay, chỉ muốn người đó thuộc sở hữu của riêng mình. Hạnh cũng có suy nghĩ này, cứ nhìn vào những bức hình là máu ghen lại trào dâng, cô không thể cao thượng được, những lời đường mật của Dương bỗng trở thành giả tạo. Hạnh quay về giường, cô nhìn anh thật lâu...
Rốt cục, anh là người thế nào chứ?
Hạnh buông lời khe khẽ, từ đáy mắt ẩn hiện những giọt lệ trong veo, tâm tư của cô lúc này lại xáo trộn tất cả. Yêu mà hận, vì hận nên yêu, Hạnh mơ hồ, mất phương hướng, cô không biết nên chọn cho mình lối đi nào thích hợp nữa??
....
5h30 sáng.
Chị đồng nghiệp với Hạnh nhanh nhẹn đưa đến cho Dương một tập tài liệu, lúc này anh còn tâm trí nào giải quyết công việc nữa? Nhưng vì đó là phần công việc của Hạnh trước đây nên anh đưa tay nhận lấy rồi nói:
À, không có gì, được rồi, đưa tôi xem rồi tôi duyệt... mọi người tiếp tục công việc đi!
Dương đi khỏi, mọi người bàn tán xôn xao.
Này, ông này là sếp mà ít thấy đến nhỉ?
Ừ, nghe bảo cùng lúc điều hành hai công ty cơ mà, tổng công ty bên kia lớn lắm, chỗ này ăn thua gì đâu...
Ui vậy á...
Eo ôi, trẻ thế mà đã lên sếp tổng rồi, công nhận đẹp trai thật!
Mà ông này gọi con Hạnh làm gì nhỉ? Kể cũng lạ, hôm trước cũng có một ông nhìn trẻ phết, đẹp trai vào thông báo cho Hạnh nghỉ đến hết tuần luôn. Con bé này số hưởng, toàn dai đẹp nhòm ngó...
Thôi thôi, bớt cái mồm thôi kẻo mang họa vào thân giờ, một tấm gương to đùng đã ra đi rồi còn chưa biết sợ à?
Mọi người đang xôn xao bàn tán thì có anh đi vào nhắc nhở, nghe sự đe dọa ấy ai cũng nín bặt, không một ai dám hé răng nửa lời.
Trở về phòng làm việc, Dương chán nản ngả người xuống sofa, sáng nay anh chạy đôn chạy đáo quên cả ăn sáng, bụng đói meo nhưng tâm hồn không thiết tha gì, vắt tay lên trán, Dương cố nghĩ xem Hạnh đi đâu? Và rồi đầu anh chợt lóe lên ý nghĩ "hay cô ấy về quê nhỉ"? Đúng thế, Hạnh có thể đi đâu được chứ? Nếu không đi làm thì về quê, mà ít ra trốn tránh anh cũng được nhưng chắc chắn sẽ liên lạc về cho anh Toàn - anh trai của Hạnh. Nghĩ là làm, Dương đứng phắt dậy và rời khỏi công ty, hăm hở lái xe tìm về nhà Hạnh.