Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 63 :

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Hạnh suy nghĩ mãi, cô đắn đo không biết có nên nói chuyện "đứa bé" cho Dương biết không? Bởi cô có thai đúng dịp xa anh, công việc hiện tại lại hơi nhạy cảm... chỉ sợ anh nghĩ cô bắt anh đổ vỏ. Nhưng rồi Hạnh vẫn quyết định nói ra, vì đứa nhỏ không có tội tình gì cả, nếu anh không tin, không chấp nhận thì cô vẫn đường hoàng nuôi con một mình. Thời gian qua lăn sả ngoài xã hội Hạnh thấy mình cứng rắn lên không ít.



Nếu anh ấy từ chối, chuyện tái hợp đến đây cũng coi như là chấm dứt, hy vọng về một tình yêu hoàn chỉnh sẽ tan vào hư vô, minh chứng cho việc anh là kẻ bội bạc... con cô sinh ra không có người bố như thế. Còn nếu... Anh ấy vui vẻ đón nhận, hihi mọi chuyện không cần phải nghĩ nữa rồi. Hạnh nghĩ thế và lòng thầm hân hoan, lường trước sự việc đáng tiếc vậy thôi chứ thực ra cô rất mong anh sẽ vui khi biết điều này.



Cọ má vào ngực Dương, Hạnh thủ thỉ:



Anh thấy em béo lắm không?



Cô chợt nhớ tới việc bản thân béo lên, lúc mới gặp lại Dương còn ngỡ ngàng vì điều đó, bây giờ cô mới biết, thì ra cơ thể phụ nữ khi mang thai lại thay đổi nhiều như vậy. Chỉ là... cô chưa có kinh nghiệm nên không nhận ra.



Mũm mĩm, anh thích!



Anh có thích trẻ con không?



Hạnh hỏi vu vơ.



Ý em là gì? Muốn đẻ con cho anh sao?



Dương ngạc nhiên.



Anh không nói là thích mà hỏi ngược lại... tự nhiên Hạnh thấy hụt hẫng, cô mất hết cả tự tin, tay đưa lên sờ bụng rồi mím môi đắn đo.



Sao thế? Đang hỏi chuyện anh mà im bặt đi là thế nào?



Anh thấy mình có con là hợp lý rồi đấy, bao lâu nay anh toàn đi không vào trong... không có em bé thì phải đi khám ngay, chứ không thì....



Dương chưa nói hết câu đã bị Hạnh bịt miệng lại không cho nói tiếp, điều anh lo lắng đương nhiên cô hiểu rõ. Tuy nhiên, chuyện đó chắc chắn không thể nào xảy đến được, vì.... cái thai trong bụng cô cũng ba tháng rồi.



Em có thai rồi!!



Hạnh bẽn lẽn đáp.



Dương giật thót, anh không tin vào những gì mình vừa nghe được, đang nằm yên anh bật dậy như con tôm, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Hạnh.



Em... em... vừa nói cái gì?



Em có thai rồi!



Thật... thật không?



Hạnh gật gật đầu. Chuyện này có thể không thật sao được, thậm chí cô đã từng có ý định bỏ nó đi, nghĩ lại Hạnh thấy mình dại dột quá, nếu như lúc trước liều mạng có khi bây giờ con đã tạm biệt cô rồi...



Dương nghệt mặt ra như một đứa trẻ, biểu hiện ấy là hạnh phúc hay sợ hãi đây? Hạnh chăm chú nhìn anh xem rốt cục thái độ ấy là gì? Bất thình lình Dương nằm rạp xuống giường, ghé tai vào bụng cô để lắng nghe xem em bé trong bụng có đạp mẹ hay không?



Em giấu anh đến tận giờ này mới chịu nói?



Hèn gì cứ thấy em béo lên, sờ chỗ nào cũng mũm mĩm, anh cứ ngờ ngợ...
Nói rồi gã liệt kê ra bảng giá và hình thức phục vụ.



Dương không mấy quan tâm, anh gạt đi và nói:



Tôi chọn gói Vip 1, mà có được chỉ định người làm không?



Dạ, được anh.



Anh thích chọn ai ạ?



Thế có những ai? Mà thôi, tôi muốn cô Hạnh làm cho tôi, được không?



Dương vào thẳng vấn đề.



Hạnh ạ? Được chứ anh!



Tay giám đốc nói xong mới sực nhớ, hôm nay Hạnh được nghỉ, lý do là tối qua hắn mới giao kèo với cô rằng chăm sóc khách vip tận nơi thì lương nhân ba, lại được nghỉ thêm một ngày. Giờ khách vip lại chỉ định cô ấy... chà chà, gay quá, phải làm sao đây?



Anh có thể đổi người khác được không?



Cô Hạnh nay không đi làm anh ạ!



Dương đang hí hửng chờ kết quả, nào ngờ tay giám đốc lại nói thế, lẽ nào hôm nay cô nghỉ làm vì biết anh sẽ đến tìm cô sao? Lẽ nào cô định trốn anh thật? Không thể nào... không thể nào? Đầu óc anh lại được phen nữa hoảng hốt.



Tại sao cô ấy lại không đi làm? Anh có biết cô ấy đi đâu không?



Dường như anh mất bình tĩnh, quên mất việc tay giám đốc trung tâm massage chỉ là người ngoài. Thấy khách giận dữ, Tay giám đốc sợ hãi:



Anh đừng nóng, đừng nóng...



Cô Hạnh nghỉ làm là bởi hôm nay lịch cô ấy được nghỉ.



Tuy nhiên anh đừng lo, bên em còn rất nhiều người có kinh nghiệm, khéo tay còn Hơn cô Hạnh nhiều lần.



Nếu anh đồng ý thì mời anh ghé qua trung tâm, em sẽ đích thân chọn người cho anh ạ.



Nghe vậy Dương dịu giọng đi chút, thì ra lịch cô ấy được nghỉ. Nhưng ngoài địa chỉ trung tâm ấy ra anh chịu, anh không biết Hạnh đang ở chỗ nào. Thôi cứ đến đó, có lẽ mọi người làm cùng có thể biết ít nhiều về nơi ở của Hạnh. Nghĩ vậy Anh tắt máy, yên tâm chờ đợi chiếc xe nhích lên từng chút một giữa cơn tắc đường này.



Thức đêm đúng là mệt mỏi thật, Hạnh ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến khi mơ hồ tỉnh giấc đã không thấy Dương đâu nữa. Cô nằm đó một hồi lâu, nhớ lại viễn cảnh hạnh phúc đêm qua, nó ngọt ngào giống như là giấc mơ vậy. Không ngờ giữa chốn trần gian khốn khổ này lại có những khoảnh khắc đẹp đẽ đến thế. Nhìn lên góc nhỏ làm việc của Dương, thấy Laptop, tài liệu của anh vẫn ngổn ngang. Quần áo anh vẫn còn đó, Hạnh suy đoán, có lẽ anh đi ra ngoài có việc cần giải quyết.



Nhớ lại lời của anh giám đốc trung tâm massage, anh ta nói hôm nay cô được nghỉ làm. Thích quá, vậy cô chẳng việc gì mà vội vàng, cứ thong thả suy nghĩ. Mở điện thoại xem giờ thì màn hình tối đen, cứ ngỡ hết pin, cố bấm lâu chút thì nó hiện mục khởi động. Tại sao lại thế nhỉ? Rõ ràng tối qua cô đâu có tắt nguồn?



Vừa mở máy một lát thì tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ dồn dập, cả tin nhắn nữa, là của chị Định gọi đến vào đêm qua. Chị ấy lo lắng vì sao cô không về nhà, trời ơi đọc tin xong cô thấy có lỗi quá, mê trai quên hết mọi chuyện, tin gần nhất là lúc 4h sáng. Lẽ nào cả đêm chị ấy thức vì lo lắng cho cô sao?



Hạnh hối hận quá, lẽ ra chị em ở chung với nhau thì nên thông báo cho chị ấy một câu, ban đầu cô không vội đi nhưng nghĩ đến chị Định lo lắng, ba chân bốn cẳng rời khỏi khách sạn để về nhà trọ. Dương còn đang ở đây, lúc khác quay lại gặp anh cũng được, nghĩ thế rồi cô yên tâm đi về.