Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Ngô Diệu đã bị Lạc Tài Tần “lừa” lên chuyến xe bus lắc lư tới vùng ngoại thành như thế, vất vả lắm mới chen được xuống xe. Trước mắt là vùng nông thôn.



“Nhà ở đây đều tự xây hết sao?” Cô chưa từng tới nông thôn nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.



“ừ, đều là tự tìm thợ xây đấy”. Lạc Tài Tần bước tới cạnh cô, “Có nóng không? Mua hai chai nước nhé?”



“Vâng, được ạ”. Ngô Diệu định chạy tới cửa hàng cạnh đó.



“Này!” Lạc Tài Tần một tay cầm bảng vẽ không ngăn được, thấy cô cắm đầu cắm cổ chạy bèn hét to lên, “Đứng lại!”



Ngô Diệu sững người, ngoảnh đầu lại thấy Lạc Tài Tần đang nhìn mình bất đắc dĩ, bèn hỏi, “Anh thích nước lạnh hả?”



Lạc Tài Tần thở dài, bước tới, “Ý anh là, anh đi mua hai chai nước, em muốn uống gì?”



“À, khách sáo thế làm gì?” Ngô Diệu chạy vào cửa hàng mua hai chai nước vị chanh, mở nắp chai đưa cho Lạc Tài Tần, rồi mở nắp chai kia, vừa đi vừa hỏi, “Đi thực tế ở đâu ạ?”



Lạc Tài Tần chỉ về phía một chiếc cầu nhỏ phía trước, “Ở kia, đạm chất thôn quê”.



Đi tiếp chừng mười phút nữa, qua một chiếc cầu đã, nhìn về phía trước, quả đúng là phong cách đậm chất thôn quê....Phía xa là núi, gần đó là con đường nhỏ quanh co, hai bên đường là kênh nước, còn có một ruộng rau cải to, xa hơn nữa là đường ray xe lửa.



“Chưa từng tới nông thông hả?” Lạc Tài Tần cười hỏi.



“Vâng, chưa bao giờ”. Ngô Diệu lắc đầu thán phục, chỗ này đúng là đẹp quá.



“Hồi còn nhỏ anh sống ở đây”. Lạc Tài Tần đi đến một sườn dóc, xa xa có hồ sen, mấy người thả câu bên bờ, trông đầy vui vẻ thỏa mãn.



Đỡ họa sĩ đi lên, Ngô Diệu dựng giúp giá vẽ, thấy ba chân giá không chắc chắn, còn tìm mấy viên đá nhỏ chèn vào cho chắc.



“Giỏi lắm”> Lạc Tài tần lấy dụng cụ vẽ tranh ra, rồi ngồi lên hộp vẽ.



Cô cũng ngồi bên cạnh, chống tay nhìn.



Vẽ được một lát, một chiếc xe đạp điện đột nhên dừng lại, ông lão ngồi trên xe đạp hô to, “Tiểu Tần, tới thăm ông nuôi hả con?”



“Vâng”. Lạc Tài Tần vẫy vẫy tay với ông lão, “Con vẽ xong rồi đi”.



“Để ông nói với ông con....” Nói tới đây thì thấy Ngô Diệu, bèn hỏi, “Bạn gái hả?”



NGô Diệu muốn chớp mắt, Lạc Tài Tần gật đầu.




Cửa cuốn phòng tranh mới hạ xuống một nửa, đèn đóm sáng trưng, có chiếc thang đặt ở trong phòng. Ngô Diệu ngẫm nghĩ chốc lát, ôm Champagne trèo lên nóc nhà. Lạc Tài Tần bình yên vô sự ngồi trên đó thấy Champagne chạy tới bèn kéo nó lại vuốt ve.



“Sao anh lại lên đây? Không phải đến đó trông ban đêm sao?”



“Họ hàng nhà người ta đang khóc lóc, bọn anh chỉ được xem là họ hàng xa thôi, phải mai mới có thể tới, bố mẹ anh qua đó giúp rồi”. Lạc Tài Tần nhìn Ngô Diệu, “May mà hôm nay đưa em theo. Hoàn thành ước nguyện của ông”.



“Sao lại thế? Rõ ràng hồi sáng ông còn khỏe mà”.



“Khi ông xuống nhà thì bất cẩn trượt ngã, xuất huyết não, nửa đêm thì đi”. Lạc Tài Tần thở dài, “Số người là thế đó, nói đi là đi luôn”.



Thấy Lạc Tài Tần rầu rĩ Ngô Diệu bèn kéo anh ngồi xuống, nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng nảy ra được câu nào an ủi, chỉ sợ mình ăn nói vụng vê, đành nói một câu, “Anh....cố nén đau thương”.



Lạc Tài Tần nhìn cô một cách khâm phục, hồi lâu mới đáp, “Ừ....cám ơn em”.



Ngô Diệu mở lon bai đưa cho anh, “Thế sự vô thường mà, anh nhìn thoáng ra một chút đi”.



“......” Lạc Tài Tần mệt mỏi tựa lên vai cô, “Em giỏi thật, lúc nãy anh không đau lòng như thế này đâu”.



Ngô Diệu xấu hổ, “Em muốn an ủi anh mà”



“Thất bại rồi”. Lạc Tài Tần thở dài.



“ừm...” NGô Diệu vừa cầm lon bia lên uống, vừa căng thẳng hỏi, “Anh không khóc đấy chứ? Em sợ nhất là đàn ông khóc....”



“Em đã thấy đàn ông khóc rồi à?” Lạc Tài Tần nhìn cô.



“Thấy thường xuyên ấy chứ”. Ngô Diệu nghiêm túc nói, “Trước đây hay có bạn trai bị Phi Phi đánh khóc”.



Cuối cùng Lạc Tài Tần cũng bị cô chọc cười.



“Đúng rồi!” Ngô Diệu chon một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, lảng sang chuyện khác, “Hôm nay Liêm Khải chọc giận Phi Phi”.



“Vậy à? Làm sao thế?”



“Ừm, là thế này...”



... .....