Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 9 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Dù vết thương trên tay Lạc Tài Tần không phải do Ngô Diệu cố ý gây ra, nhưng ít nhiều cô cũng liên quan. Ngô Diệu áy náy, quên sạch chuyện Lương Tiểu Mạn và Trâu Thiếu Đông.



Hai người trở về phòng tranh, Ngô Diệu chọc chọc ngón tay vào Lạc Tài Tần, “Nửa tháng tới, có gì cần giúp đỡ anh cứ gọi em nhé!”



Lạc Tài Tần nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Nếu nói thế thì việc ăn uống vệ sinh của anh đều không tiện....”



Ngô Diệu đá anh một cái, anh cười cười, “Này em đừng làm gãy chân anh nữa đấy, tới lúc anh không đi được thì cô cõng là cái chắc”.



Ngô Diệu lườm anh, người này còn ba xàm hơn cả Trâu Thiếu Đông, Trâu Thiếu Đông nhìn là biết đen tối, còn người này lại là đen tối trá hình ngốc ngếch trời sinh!



Lạc Tài Tần vừa ngồi trên ghế chải lông cho Champagne, vừa nói chuyện với NGô Diệu, “Nói thật mấy hôm nay anh bận lắm.....Hay là em cho anh mượn tay nhé?”



“Mượn tay?” Ngô Diệu bất giác giấu tay mình đi.



“Khụ khụ”. Lạc Tài Tần ho mấy tiếng, “Mai em nghỉ bán một ngày, giúp anh được không?”



“Được thôi, anh cần em làm gì?” NGô Diệu rất chân thành.



Lạc Tài Tần không nói rõ, chỉ bảo sáng sớm mai gặp nhau ở cửa phòng tranh, còn dặn Ngô Diệu ăn mặc rộng rãi một chút, phải làm việc chân tay.



Vừa về tới nhà, Ngô Diệu đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện rất to trong phòng khách. Trương Phi Phi chạy xuống đầu cầu thang ngó vào nhìn, rồi quay lại làm mặt hề với Ngô Diệu, “Là bác gái mày đấy!”



“Bác tao?” Ngô Diệu đau khổ nói, “Bác ấy lại có chuyện gì nữa?”



Phi Phi nhún vai, nhẹ nhàng kéo tuột Ngô Diệu vào trong phòng. Trước giờ ăn tói, bà Ngô lên trên tầng kể rằng Lương Tiểu Mạn đã dọn ra ngoài ở khiến bác gái lo lắng.



Phi Phi rất vô tình thay một bộ quần áo đẹp, đi ăn tối cùng bạn trai sự bị No.1. Còn Ngô Diệu cũng không muốn ở nhà nghe bác mình tố khổ n lần như thím Lâm (một nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn), bèn khăn gói quả mướp lên phố dạo chơi.



Đã lâu rồi NGô Diệu không đi dạo phố một mình, hình như giờ vừa lúc tan tầm, “biển người” ở khu phố buôn bán đang lúc dâng triều thì phải? Cô đứng lạc lõng trên đường phố, cảm giác mọi nguời ai nấy đều bận rộn, chỉ duy có mình tự do không mục đích, nên thấy có chút cắn rứt lương tâm.
“Anh ta là đối thủ của Trâu Thiếu Đông à?”



Phi Phi ngẫm nghĩ, “Đúng là thế, đặc biệt là gần đây, hình như họ đã nhăm nhe mấy hạng mục giống nhau, cạnh tranh rất ác liệt.”



Thấy Ngô Diệu có phần lo lắng, Phi Phi đắn đo, “Này Diệu Diệu, tao ấy, buôn chuyện cũng rất có nguyên tắc nhé, có chuyện nói ra chắc chắn mày sẽ không vui ... Mày có muốn nghe không?”



“nói đi”. Ngô Diệu quả quyết gật đầu, ôm Champagne chuẩn bị nhận đả kích.



“Bạn tao làm việc trong công ty Hầu Khải, bọn nó bảo với tao, Lương Tiểu Mạn nói với Hầu Khải chị ta thảm như thế này là do Trâu Thiếu Đông hại, còn nói quen với Lạc Tài Tần nữa, thế nên Hầu Khải mới giữ chị ta lại”. Phi Phi cao giọng hơn, “Diệu Diệu, tao không có ý gì, nhưng Tiểu Mạn thì biết cái gì? Bao nhiêu người tài cao đầu óc siêu việt còn chẳng được vào công ty Hầu Khải, giữ lại Lương Tiểu Mạn vừa không có bằng cấp, lại vừa không có năng lực, nói Hầu Khải không có ý khác thì ai tin? Nhưng mày yên tâm, Trâu Thiếu Đông là ai chứ, anh ta đã đề phòng từ lâu rồi!”



Ngô Diệu ôm Champagne cau mày kết luận: “Sao chị ấy lại nói quen Lạc Tài Tần nhỉ?!”



“Này Diệu Diệu, mày có biết Lạc đại tài tử đáng giá bao nhiêu tiền không?” Phi Phi vừa nói vừa tiếp tục gõ bàn phím, “Liêm Khải nói, Lạc Tài Tần là thiên tài. Dân nghệ thuật là thế đó, thiên phú quyết định tất cả! Mày bảo Hầu Khải đem mấy ông họa sĩ già mà gã đang có đổi lấy Lạc Tài Tần đi, gã sẽ chẳng do dự lấy một giây.”



Ngô Diệu ngồi ngẩn ra trên nệm, “không phải anh ấy chỉ mở phòng tranh thôi sao? Ngày nào cũng ăn mì xào ...”



“Ha ha!” Phi Phi cười sằng sặc, “Thế mới đáng giá chớ, những người có giá đều quái dị!”



Đêm ấy, Ngô Diệu trằn trọc, trở mình cả đêm, khó khăn lắm mới thiếp đi thì lại mơ mình đánh một trận trời nghiêng đất ngả với Lương Tiểu Mạn.



Sáng hôm sau, Ngô Diệu mặc bộ đồ “Lao công chân tay” ngáp dài đến cửa phòng tranh đợi. Lạc Tài Tần xách hộp, lưng đeo giá vẽ lề rề đi tới.



“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ngô Diệu thắc mắc hỏi.



Lạc Tài Tần cười, ”đi thực tế.”



”Thực tế?”