Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 20 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Ngô Diệu thấy Lạc Tài Tần ép sát, căng thẳng chuẩn bị nhắm mắt lại, thì nghe anh nói bên tai, “Chưa đi giày đã ra ngoài rồi à? Hay là muốn anh cõng em xuống dưới?”



Cô hoảng hốt cúi đầu nhìn, đúng là mình vẫn đi chân trần, đôi giày cao gót bằng da màu đen vứt chỏng chơ ở bên, lúc nãy cô xỏ vào đi mỏi chân nên đã bro ra.



Lạc Tài Tần cầm giày lại, ngồi xuống đi vào cho Ngô Diệu. Cô không quen, cũng vội vàng ngồi xuống, “em tự làm được rồi”.



Lạc Tài Tần nhìn cô có chút bất lực, “Lần sau mặc váy đen thì nhớ mặc nội y màu luôn nhé, hơn nữa mặc váy ngắn thì đừng tùy tiện ngồi xuống....” Còn chưa nói xong đã bị Ngô Diệu đầy cho một cái, “Đáng ghét! Không được nhìn trộm”.



Lạc Tài Tần lảo đảo, ngã lên tấm thảm lông dê yêu thích của Champagne, ngẩng đầu nhìn cô cười.



Ngô Diệu đi giày, bước tới đỡ anh đứng dậy, Lạc Tài Tần choàng một tay qua eo côm cúi đầu hôn nhẹ một cái lên khóe môi cô, thành thật nói,, “Đêm nay em đẹp thật mà, anh không muốn đưa em tới cho Trâu Thiếu Đông ngắm đâu”.



Ngô Diệu mỉm cười chỉnh lại cà vạt cho anh, nhìn tấm gương phía sau Lạc Tài Tần thấy hai người rất xứng đôi.....Ngô Diệu thở phào nhẹ nhõm, may mà độ này gầy lại một chút, không thì bắp chân to trông không mê nổi.



Lạc Tài Tần kéo tay Ngô Diệu, biết tay chân cô không ăn nhập với nhau, bình thường đi đường không vấp hố thì cũng té hố, hôm nay bệnh lại càng nặng, quả nhiên, chưa đi được tới thang máy mà cô đã trật chân hai lần, được Lạc Tài Tần đỡ hai lần, đúng là tay chân anh nhanh nhẹn!



Nhìn Ngô Diệu rón rén cẩn thận, Lạc Tài Tần cười, “Không sao, có anh đây ròi, thích ngã thế nào thì ngã, cùng lắm không đi được thì anh bế em về thôi!”



Đi có một đoạn ngắn mà Ngô Diệu đã thấy thật là khổ sở, một chân đứng, chân kia thì co lên, cho chân nghỉ ngơi một lát. Lạc Tài Tần vội vàng đè chân cô xuống, “Đừng làm trò tạo dáng, lát nữa Trâu Thiếu Đông lại không cam lòng muốn cướp về thì anh phiền lắm”.



Cô đấm anh một cú thật mạnh, “Nói nhảm ít thôi”.



Hai người lên xe tới dự bữa tiệc, đây là một bữa tiệc loại nhỏ được tổ chức ngay tại biệt thự của Jamie, rất nhiều người đến dự. Chỉ nhìn đoàn ze đậu ngay trước cổng thôi mà Ngô Diệu đã hoa mắt, không hiểu tại sao đêm nay mình cũng xuất hiện ở đây, rõ ràng là không hợp với nơi này.



Ngay khi thiệp mời được đưa ra, nhân viên anh ninh ở cổng lịch sự mời hai người bước vào.



Ngô Diệu rón rén bước, cố gắng giữ thăng bằng. Đưa mắt nhìn quanh thì thấy đèn điện từ sân kéo vào đại sảnh lẫn tầng hai đều được bật sáng choang. Phần lớn nam nữ đều mặc vest, nữ giới trang điểm lộng lẫy đủ kiểu, không thề thiếu các ngôi sao nữ xinh đẹp. Cô căng thẳng túm lấy Lạc Tài Tần, không phải sợ anh bị quyến rũ mất, mà sợ lát nữa mà ngã thì thật mất mặt.



Vừa vào đại sảnh, Jamie đã nhanh chóng bước ra tiếp đón, theo sau là mấy ông anh chú bác thích nghệ thuật, toàn là người nước ngoài, dùng thứ tiếng Trung trọ trẹ để trò chuyện với Lạc Tài Tần vè tranh.



NGô Diệu đứng cạnh không hiểu bọn họ nói gì, đang chán thì bống có người nhẹ nhàng kéo cô một cái. Ngoái đầu nhìn lại thì thấy Trương Phi Phi, một tay cầm ly champagne, tay kia bắt lấy cánh tay cô, “diệu Diệu”.




Đêm nay Lương Tiểu Mạn vô cùng hòa nhã, Ngô Diệu nghĩ có lẽ chị ta quá cô lập, muốn tìm một người như mình, chí ít có người có thể nói chuyện, không thì mọi người ở đây đều coi chị ta là trò cười.



Ở đây trừ Ngô Diệu ra thì có rất nhiều người có quan hệ lợi ích tới nhau, không thể thân thiết cũng không thể xa cách. Có lẽ trong thâm tâm cô cũng không thấy thích hành vi mọi người hùa nhau cùng bài xích một người, nên cười cười với Lương Tiểu Mạn , “Váy dẹp lắm, chị mặc rất hợp!”



Lương Tiểu Mạn sững sờ vài giây, rồi cười theo, “Con ngố này, cũng có hàng họ phết”.



Ngô Diệu vội vàng lặng lẽ sờ mông......Có hàng họ phải chăng là ý mông to! Trong mắt mấy cô mỹ nữ đứng bên cạnh lộ rõ vẻ khinh thường, có lẽ họ cho rằng cô mới là người muốn nịnh bợ Lương Tiểu Mạn, nên định bụng sau này mà có gặp nhau thì nhất định phải làm khó dễ cô.



Bầu không khí thoáng chốc như có chút ngượng ngùng khó hiểu, duy chỉ có hai người đang cười thản nhiên là Trâu Thiếu Đông và......Lạc Tài Tần.



Ngô Diệu ngẩng đầu thấy Lạc Tài Tần đang nâng ly lên với mình tỏ ý rất tán thưởng, cô cúi đầu cười, Lạc Tài Tần hiểu mà!



Đứng nhìn cách đó không xa, Trâu Thiếu Đông đột nhiên hiểu rõ rốt cuộc mình đã thua Lạc Tài Tần ở điểm nào – thua ở chỗ Lạc Tài Tần rất thẳng thắn, thua ở chỗ Lạc Tài Tần không hề có sự tự tôn và kiêu ngạo tới mức hết thuốc chữa của mình.



Lưu Di tới sát bên Ngô Diệu, “Diệu Diệu, mình thích cậu quá, bọn mình yêu nhau đi, kệ xác lũ đàn ông nhé?!”



Ngô Diệu bị doạ hoảng tới đổ mồ hôi, khiến Lưu Di cười mãi.



Uống hết Champagne, Trương Phi Phi hít sâu một hơi, “Khi nào rảnh bọn mình đặt một bàn hải sản đi, thêm một chai champagne, ăn uống cho đã, thế mới thỏa mái!”



Ba người không hẹn mà cùng tưởng tượng tới cảnh ấy – Thật thoải mái.



Lương Tiểu Mạn vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của mọi người, thướt tha đi tới bên Jamie – chủ nhân của biệt thự. Cũng như phần đông đàn ông ở nơi này, Jamie ;ập tức khuất phục trước chị ta, mỹ nhân rắn rết thì sao chứ?! Có được mấy người đàn ông không rung động nào? Jamie nhẹ nhàng choàng tay qua eo Lương Tiểu Mạn, cười cười thì thầm khen ngợi, “Đêm nay em đẹp quá!”



“Cám ơn” Lương Tiểu Mạn thoải mái tự tin cầm ly rượu nhấp một ngụm



Phi Phi ghé bên tai Ngô Diệu ca thán, “Mẹ nó, trông giống nữ vương quá”.



Ngô Diệu thoáng cau mày.....ánh mắt của Jamie khi nhìn Lương Tiểu Mạn hoàn toàn khác với ánh mắt của Lạc Tài Tần nhìn mình. Ánh mắt ấy thật sự không thể coi là yêu được! Hay là mắt của con lai thì khác nhỉ?! Tại sao có cảm giác.....thật đáng sợ.