Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Chương 19 :
Ngày đăng: 21:04 21/04/20
Tới giờ ăn trưa, Lạc Tài Tần ép Ngô Diệu đóng cửa hàng, quả nhiên có xe ô to tiện hơn nhiều, ra ngoài có thể mang theo Champagne, đi dạo thì để nó lại trong xe, dù sao Champagne cũng lười ,có thể nằm bò ra ghế sau lim dim cả ngày.
Lúc ăn cơm, Lạc Tài Tần cho Ngô Diệu xem một xấp ảnh.
“Đây là cái gì? Ảnh kiến trúc ag?” Nhìn những khối hình học kì lạ dày đặc khiến Ngô Diệu có cảm giác giống như kiến trúc của mái vòm lại từa tựa tường thành gì đó, rất giống cảnh tượng mình nhìn thấy trong kính vạn hoa, đẹp thì đẹp thật nhưng có điều hơi chóng mặt.
“Là vẽ tay em ạ, không phải ảnh”. Lạc Tài Tần nhúng lẩu giúp Ngô Diệu, vừa trả lời.
“Vẽ á?” Ngô Diệu không thể tin nổi, cẩn thận nhìn lại. “A! Giống quá!”
“Là tranh khắc đồng đấy”> Lạc Tài Tần gắp một miếng bánh gạo đút vào miệng Ngô Diệu, “Rất khó làm”.
“Là anh làm sao?” Ngô Diệu thấy góc bên phải có kí một chữ L, không phải là chữ kí thường ngày của Lạc Tài Tần.
“”Đây là tác phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi hội họa đã quốc tế lần thứ nhất mới được tổ chức. Tạp chí họa sĩ đã dành tới ba trang để giới thiệu chi tiết tác giả, còn có rất nhiều lời khen ngợi của các nhà phê bình tranh”. Lạc Tài Tần nói, rồi lại đút cho Ngô Diệu con tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, “Đoán thử xem là tranh của ai?”
“Liêm Khải à?” Ngô Diệu nhớ Liêm Khải cũng vẽ tranh kiểu như thế này.
“Là A Lực”. Lạc Tài Tần bê cốc trà lên, “cậu ấy nhận được học bổng toàn phần, còn có người trả giá cao cho tranh của cậu ấy nữa. A Lực đã trả hết tiền học phí cho anh rồi”>
“Lợi hại thế sao?” Ngô Diệu kinh ngạc, “Cậu ấy mới đi mà?”
“Chứng tỏ cậu ấy vô cùng cố gắng!” Lạc Tài Tần đắc ý.
“Anh nhìn người chuẩn đấy”| Ngô Diệu vỗ vỗ vai anh, “Hồi đó nếu không phải anh cho cậu ấy một lối thoát thì hôm nay đã không có một nghệ sĩ rồi”.
Lạc Tài Tần chống tay dưới cằm, nhìn Ngô Diệu chằm chằm.
“Anh nhìn gì thế?” Cô bị anh nhìn mà dựng tóc gáy, ôm lấy cổ áo.
“Anh đang nghĩ, em mặc lễ phục màu gì thì đẹp”. Lạc Tài Tần cười nói, “Màu đen hay màu trắng? Loại quây thfi không hợp lắm, em cũng không lớn......”
“Anh dám nói em là loại sân bay hai lưng màn hình phẳng?!” Ngô Diệu lập tức phát hỏa.
Lạc Tài Tần oan ức, “Anh có nói gì đâu.......Em không đánh mà khai hay là chột dạ”.
Ngô Diệu ở khu chung cư nhỏ, người đứng ở dưới không thấy được tầng trên, chứng tỏ Lạc Tài Tần đã biết Ngô Diệu đang đứng chờ anh ở cửa sổ. Cô cũng có thể đoán đưuọc trên gương mặt anh là vẻ đắc ý, nghiến răng, cô biết ngay bộ dạng ngu ngơ hồi đầu của Lạc Tài Tần là giả vờ mà, bụng dạ đen tối mới là bản tính! Cô ít sâu vào một hơi, đi tới trước gương soi lại lần nữa, thây cũng tạm ổn......chắc là không bị cười đâu.
Tiếng chuông cửa vang lên, bà Ngô vội chạy ra mở cửa, “Ai da, Tài Tần đẹp trai quá, tối nay Diệu Diệu cũng ăn mặc xinh lắm”.
“thật hả cô?” Lạc Tài Tần vô cùng mong đợi, “cô ơi, cháu lên nhà đón Diệu Diệu nhé?”
“Lên đi lên đi, ha ha, đi chơi vui vẻ rồi hẵng về nhé” Bà Ngô sung sướng túm lấy Champagne cứ lẽo đẽo theo sau Lạc Tài Tần như cái đuôi, mang vào bếp cho ăn.
Lạc Tài Tàn đi từng bước lên tầng, Ngô Diệu bắt đầu thấy căng thẳng một cách vô cớ, may mà cửa đang đóng. Cô hít sâu, bình tĩnh nào!
Cốc cốc cốc, “Diệu Diệu?”
“Vâng”.Ngô Diệu đáp lại theo phản xạ, cửa mở, Lạc Tài tần đứng ở cửa nhìn vào, có vẻ như không chờ nổi nữa.
Ngô Diệu đứng đờ người nhìn anh.
Lạc Tài Tần đã chuẩn bị tâm lí rồi, nhưng không ngờ đêm nay Ngô Diệu lại khiến anh bất ngờ như thế, bộ lễ phục màu đen rất hợp với cô, chuyện này thật sự không thể ngờ được.
Ngô Diệu còn chưa lo lắng xong thì đã thấy Lạc Tài Tần đến bên cạnh, cảm giác thật ấm áp.
|Đẹp lắm”. Lạc Tài Tần khen ngợi rất thẳng thắn, “Mùi nước hoa rất dễ chịu, tóc cũng đẹp, ngực cũng không nhỏ”.
Ngô Diệu đẩy anh một cái.... ....Xấu hổ quá.
“|Diệu Diệu”. Giọng nói của Lạc Tài Tần nhẹ nhàng vang bên tai cô.
“ừm?” Ngô Diệu hồi hộp nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
“Đi thôi em”. Khi nói chuyện, hơi thở của Lạc Tài Tần lướt qua tai cô, ngưa ngứa.
“Ừmm”. Ngô Diệu gật đầu định đi ra khỏi phòng, nhưng bị Lạc Tài Tần kéo lại, “Chờ một chút, trước khi đi phải làm một chuyện quan trọng trước đã”.
Chuyện gì...” Ngô Diệu hơi khó thở, rồi thấy Lạc Tài Tần chậm rãi cúi đầu xuống.